Một tuần trôi qua, Mặc Hiểu Lam đã sớm từ bỏ ý định tìm Sở Nhạc Hiên, đều luôn một mực túc trực bên cạnh Sở Tình. Chỉ là ngày ngày vẫn cứ nhìn thấy hai người kia luôn quanh quẩn trong tầm mắt, hắn lại bất giác hình thành chút cảm xúc không tốt lành cho mấy, trong mơ hồ là bất an khó tả. Mộ Hàn Thủy đối với hắn một bộ dạng u buồn rầu rĩ, cả nhìn thẳng mặt cũng không dám, tựa hồ đang cảm thấy có lỗi. Nhưng trọng yếu chính là, mỗi lần thấy cậu ta, Mặc Hiểu Lam liền lại càng hoài nghi Sở Nhạc Hiên. Hắn hiểu rõ tiểu tử đó tâm tư lương thiện, bất quá có chút giảo hoạt phiền toái, dù sao vẫn chẳng thể làm được chuyện kinh động thiên địa gì cả. Chỉ là trong lòng Mặc Hiểu Lam đang lo lắng Sở Nhạc Hiên có bí mật khó giải bày, nếu để hắn phải một thân gánh vác liệu có ổn không chứ? Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng đáng sợ bằng việc Lam Thần Quân đóng chân dài hạn trong Cung Đan Tông, mỗi ngày đều dùng vẻ mặt tựa sắp đồ sát đến nơi mà trị thương cho Sở Tình. Kỳ thực Mặc Hiểu Lam vừa nhìn đã biết hắn miễn cưỡng lưu lại giúp đỡ chỉ vì Vong Đạo. Nhưng Lam Thần Quân lo chính sự thì ít, lại luôn tỏ ra cùng cực chán ghét lấy kiếm kề cổ hắn thì nhiều. Cung Đan Tông rộng lớn đến thế, nhưng thật không hiểu sao Mặc Hiểu Lam chạy đến đâu cũng có thể chạm mặt vị tông chủ khó ở kia chứ. Hơn nữa cứ gặp nhau, Lam Thần Quân liền sẽ ban tặng cho hắn vài cái liếc mắt sắc lạnh như đao, tức thì Mặc Hiểu Lam phải chạy thật nhanh trước khi Biệt Sinh rời vỏ. Thật sự chỉ cần nhìn thấy hắn, từ trong lòng Mặc Hiểu Lam lại dâng lên một cỗ áp lực khó chịu vô cùng, tựa hồ còn xen lẫn chút ái náy. Chỉ là Mặc Hiểu Lam vẫn hoài nghi có phải hay không Anh Quân tông thực nhàn rỗi đến thế, ngay cả tông chủ đứng đầu như Lam Thần Quân cũng có thể bỏ mặc mà chạy tới đây đóng chân không chịu rời đi như vậy? Mặc Hiểu Lam đưa tay xoa trán, cố giằng xuống khúc mắc trong lòng, hướng theo bóng lưng Lam Thần Quân mà nói: "Lam huynh, dạo này ta nói chuyện với Sở Tình liền nhận được chút phản ứng, liệu có phải nàng sắp tỉnh dậy không?" Lần này Lam Thần Quân lại không hề nổi giận, chỉ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng. Nghe được câu này, Mặc Hiểu Lam không khỏi nâng tiếu ý trên môi, nhưng hắn có vui vẻ phấn khích đến đâu cũng chẳng dám nhiều hơn một lời, bằng không sẽ phải hứng chịu hỏa sơn bùng nổ. Đáng sợ a! Chợt Mộ Hàn Thủy bước tới lễ độ chắp tay chào hai người, nói: "Lam tông chủ, có Lam đại công tử đến tìm người." Ngay tức khắc, đôi mày Lam Thần Quân nhíu chặt cơ hồ đã sắp dán vào nhau, sắc mặt hắn trầm xuống một bậc, phủ đầy hàn khí dọa người, khiến Mặc Hiểu Lam bất giác liền phải rơi mồ hôi lạnh thay cho Lam Nguyệt Văn. Chỉ e tiểu tử này sắp toi đời với hắn rồi. Lam Thần Quân quay đầu đưa ánh mắt như tên lắp vào cung nhìn Mặc Hiểu Lam, trầm giọng nói: "Ngươi ở lại, không được đi theo ta gặp nó." Vừa dứt lời, hắn liền phất tay áo hướng Cung Đan điện mà cất bước. Mặc Hiểu Lam liền mỉm cười nghĩ thầm: "Ai chẳng biết Anh Quân Tông trước giờ nghiêm khắc khó sống, không cho đi theo, để huynh dễ dàng ức hiếp cháu ta sao?" Hắn liền nhìn thiếu niên bên cạnh, vẫn giữ nụ cười thản nhiên mà nói: "Hàn Thủy, ngươi sợ Lam tông chủ không?" Tức thì, Mộ Hàn Thủy tựa như đọc thấu được ý niệm của hắn, bất chợt thoáng hiện lên tiếu ý, nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không sợ ngài ấy?" .... Bên trong Cung Đan điện rộng lớn, Cơ Khiết ôn nhu mỉm cười hướng một thiếu niên lam y bộ dáng vô cùng khẩn trương, nói: "Lam đại công tử, mời uống trà. Lam tông chủ chỉ chốc nữa liền sẽ tới, ngươi không cần quá nôn nóng." Lam Nguyệt Văn nghe thế, đoạn gật đầu mà nâng chén trà trên tay, thần sắc vẫn chẳng khá hơn chút nào. "Xem ra giáo huấn thật chưa tốt, nên ngươi mới có thể không xem lời phụ thân ta ra gì mà chạy loạn đến đây nhỉ?" Ngay tức khắc, Lam Nguyệt Văn suýt phun thẳng ngụm trà còn chưa kịp trôi xuống, chỉ là hắn nghĩ tới một cỗ hàn khí cạnh bên mình, liền cố kiềm chế, vừa ho khan vừa lau mồ hôi lạnh không ngừng. Mặc Hiểu Lam ẩn trong góc khuất, lại chỉ biết cười gượng nói thầm: "Lam huynh quả luôn có khả năng dọa người như vậy." Cơ Khiết nhìn thấy không khí giữa phụ tử hắn lúc này đã rất căng thẳng, tất nhiên nhanh chóng nắm bắt được tình hình, đối với nam tử trước mắt nói: "Lam tông chủ, ta rời đi trước, hai người cứ từ từ trò chuyện." Lam Thần Quân vẫn giữ vững nghiêm nghị ấy, sắc mặt chẳng đổi khác mà nói: "Sở phu nhân, phiền sau này chú ý dạy dỗ tiểu bối nhiều hơn." Hắn khẽ đưa mắt lướt qua nơi Mặc Hiểu Lam cùng Mộ Hàn Thủy đang ẩn núp, trong vô thức chợt lóe lên tia sắc bén. Cơ Khiết dường như hiểu ý, liền cười nói: "Thật ngại quá, Cung Đan Tông chưa quản giáo tốt đệ tử, đa tạ Lam tông chủ đã nhắc nhở." Mặc Hiểu Lam bất giác cảm thấy lành lạnh sống lưng, méo miệng nhìn người bên cạnh cười trừ. Ây, không qua mặt được hai vị cao thủ, chỉ đành phải dựa vào da mặt dày vậy. Dẫu lời nói ra là thế, nhưng Cơ Khiết vẫn tựa hồ không để tâm đến hai người Mặc Hiểu Lam, liền bình thản rời đi. Chẳng rõ Lam Thần Quân nghĩ như thế nào, chỉ thấy hắn càng cau mày thật chặt, chính là dáng vẻ sắp muốn rút kiếm giết người tới nơi. "Hai ngươi cút ra đây cho ta!" Mặc Hiểu Lam hiển nhiên thức thời bước đến trước mặt hắn, mỉm cười vô tội nói: "Lam tông chủ à, chúng ta và Lam đại công tử dù sao cũng là bằng hữu lâu ngày gặp lại, có phải nên nói chuyện cùng nhau chút chứ ha?" Lam Thần Quân nghiến răng nói thầm: "Ngươi lúc nào học được thói vô lại đó từ Sở Nhạc Hiên?" "Hừ, Nguyệt Văn, ta cấm ngươi trở về sau không được giao du với tên tiểu tử này." Từ trong lòng Mặc Hiểu Lam buông một hơi thở phào, Lam Thần Quân gọi hắn tiểu tử đã còn nhẹ, thật cũng may còn chưa tới mức thành súc sinh a. Lam Nguyệt Văn từ nãy đến giờ yên lặng nghe Lam Thần Quân cất một tràng như vậy, trên nét mặt lại chẳng giấu đi được khẩn trương, liền lo lắng nói: "Phụ thân, bệnh trạng Tiểu Chân không tốt, người phải gấp rút trở về." "Thế nào lại không tốt?" Giọng hắn thập phần bình thản vẫn phảng phất mơ hồ bất an, cả đến nắm đấm trong tay cũng vô thức siết chặt. "Đệ ấy đã hôn mê suốt hai ngày nay... Phụ thân người..." "Được rồi, ngươi trở về trước, dùng khốn tiên tác nó trói lại, giam trong phòng cho ta." "Phụ thân, Tiểu Chân sức lực rất yếu, người không thể như vậy đối với đệ ấy!" "Ta bảo ngươi về mau! Tuyệt không được làm trái lời!" Hốc mắt Lam Nguyệt Văn dần trở nên ửng đỏ, càng gắt gao nhíu mày, dáng vẻ so với Lam Thần Quân tột cùng giống nhau như khuôn đúc. Hắn liền im bặt, chẳng dám cãi lại lời nam tử phía trước. Chỉ là, cho dù ngoài mặt yên lặng, trong lòng chưa hẳn đã cam chịu. Lam Nguyệt Văn thực phẫn uất thay cho Lam Hy Chân bị chính phụ thân vô tình đến thế. Uổng công hắn gấp rút tới Cung Đan Tông tìm Lam Thần Quân, rốt cuộc cư nhiên còn bị hắn đuổi ngược trở về. Nhìn Lam Thần Quân cứ một mực lạnh nhạt đối với nhi tử chính mình, Mặc Hiểu Lam cũng không khỏi tức giận nói: "Lam tông chủ, ta biết ngươi sẵn tính nghiêm khắc cứng nhắc, nhưng hà cớ gì lại phải như vậy?" Lam Thần Quân liếc nhìn Mặc Hiểu Lam đầy sát khí, liền bực dọc nói: "Không còn việc gì, mau trở về." Thoáng trông thân ảnh hắn đã khuất xa, Lam Nguyệt Văn tức khắc cất bước ý định rời đi. Nhưng Mặc Hiểu Lam nhanh chóng bắt lấy tay cậu ta, dịu giọng nói: "Nguyệt Văn, cứ để ta đến xem thử Hy Chân ra sao." Hắn vẫn không ngờ tiểu tử đó vậy mà lại đưa ánh nhìn chẳng mấy hảo ý với hắn, tuyệt tình nói: "Không cần." Lam Nguyệt Văn liền chẳng để tâm Mặc Hiểu Lam, tựa như gió lốc mà rời khỏi Cung Đan điện. Hắn thật chỉ còn biết cười trừ, tên nhóc này giống Lam Thần Quân quá đỗi rồi, đến lúc trưởng thành e rằng sẽ là nỗi khiếp sợ của nhiều người đây. Vong
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]