Chương trước
Chương sau
"Ngươi có ý gì?"
Hắc Phong Vô Tướng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, lại yên lặng tột cùng. Mặc Hiểu Lam đột nhiên thở dài, cười khổ nói: "Ngươi mới thật đáng thương. Ngươi nghĩ rằng bản thân rất hiểu ta sao? Người có thể xếp trong Ngũ đại tà đạo, ai cũng đều thực lực bất phàm, nhưng hiển nhiên quá khứ cũng rất bi thương. Hắc Phong Vô Tướng ngươi, ẩn sau lớp mặt nạ đó, có phải rất đau đớn hay không? Cái mà thiên hạ nhìn thấy, vốn chỉ là vỏ bọc ngụy tạo, ngươi thật sự..."
"Ngươi không thể hiểu ta!"
Mặc Hiểu Lam chưa nói dứt lời, trên yết hầu đã cảm nhận được một lưỡi đao lạnh lẽo. Nhưng hắn không chút kinh sợ, chỉ buông lỏng nụ cười, nói thầm: "Đây chính là nhược điểm của ngươi."
Hắn khẽ đưa tay về phía trước, bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ngươi, nhưng ngươi nên nhớ, cho đến cùng, mục đích đạt thành. Ngươi sẽ thế nào?"
Nghe được câu này, Hắc Phong Vô Tướng thoáng chốc thất thần, trường đao trong tay cũng có chút buông nhẹ. Thấy được cơ hội, Mặc Hiểu Lam liền lập tức chạm vào mặt nạ kia, ý định gỡ xuống. Đột nhiên trong phút chốc, thân ảnh trước mắt vỡ vụn, tan thành từng mảnh vào hư không. Mặc Hiểu Lam khẽ ngẩng mặt lên, chỉ thấy tà khí hư ảo lượn lờ, một mảng u tịch.
Tử Linh Dạ Thần chậm rãi bước tới, vừa khẽ phất tay áo vừa nói: "Trở về."
.......
Một tiếng sáo trầm lặng vọng bên tai, tấu lên khúc nhạc bi thương. Sở Nhạc Hiên chiếc phiến trong tay lay động không ngừng, thỉnh thoảng lại khẽ nhìn thiếu niên bất động trên giường mà thở dài. Sở Tình thấy hắn nóng lòng như vậy, liền hạ sáo trong tay, lạnh nhạt nói: "Thiên Mệnh đã thoát khỏi mộng cảnh của Hắc Phong Vô Tướng, không lâu sẽ tỉnh lại."
Sở Nhạc Hiên khẽ hừ một tiếng, nói: "Tên Hắc Phong Vô Tướng đó, đệ nhất định sẽ tìm hắn tính sổ kỹ càng. Cư nhiên lại dám động tới tiểu bất điểm, chính là động tới Cung Đan Tông."
Sở Tình nâng chén trà trên tay, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nói: "Sau này, chiếu cố Thiên Mệnh tốt một chút."
Nghe được lời này của nàng, Sở Nhạc Hiên thoáng chốc sửng sốt, liền nói: "Tỷ, người lại rời đi sao?"
Sở Tình khẽ lắc đầu, nói: "Đệ hiểu ý ta."
Sở Nhạc Hiên không nói gì, vẫn ôn nhu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa phức tạp xao động. Hắn khẽ chạm vào Vong Tình kiếm trên tay, tiếu ý càng tăng thêm một bậc, chỉ là không ai nhận ra, phía sau nụ cười ấy, chính là đau thương tột cùng. Một lúc lâu, Sở Nhạc Hiên nói: "Tỷ biết từ lúc nào vậy? Ây, quả thật không gì giấu được tỷ a."
"Nàng đã không thể quay về, đệ nên sống cho thực tại."
Khóe môi khẽ buông tiếu ý, nơi đáy mắt có chút sương mờ, Sở Nhạc Hiên nói: "Chẳng phải tỷ cũng đã đợi ca ca suốt bao nhiêu năm sao? Đệ thật sự cũng không có ý chờ nàng, chỉ là những lúc ngẩng nhìn, lại không tiếp nhận nổi hiện thực này. Trông thấy tiểu bất điểm đó, chỉ càng thêm nhớ tới nàng."
Chợt từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, một thanh âm trầm lắng nhẹ nhàng vang lên: "Sư phụ, Cơ chưởng môn tìm người."
Sở Nhạc Hiên đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt, liền trở lại bộ dáng Tông chủ Cung Đan Tông phong quang vô hạn như trước. Hắn đặt thanh kiếm xuống bàn, tươi cười nói: "Đệ đi trước, tỷ ở lại xem chừng tiểu bất điểm nha."
Tiếng bước chân đã vãng xa, Mặc Hiểu Lam liền mở mắt, chăm chú nhìn nữ tử lạnh lùng trước mắt. Trong lòng có chút khó nghĩ, xem ra thân thế của tiểu tử Thiên Mệnh này cũng thật không tầm thường đi. Sở Tình chợt bước đến bên cạnh, khẽ hướng hắn mà nói: "Không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện để vi sư lo."
Mặc Hiểu Lam liền có chút chột dạ, Sở Tình nói câu này, cứ như thể đã biết hắn tỉnh dậy từ lâu, lại giả vờ nhắm mắt bất động mà nghe cuộc đối thoại của hai người a. Hắn chợt nhớ đến lần trước lần trước gặp Hắc Phong Vô Tướng, liền nhanh chóng đổi chủ đề: "Sư tôn, ta rơi vào mộng cảnh của Hắc Phong Vô Tướng
sao?"
Sở Tình trầm tĩnh gật đầu.
Hắc Phong Vô Tướng cư nhiên còn có thực lực thao túng cả mộng cảnh lợi hại như vậy, chỉ e đối với Mặc Hiểu Lam lúc đó cũng là may mắn đi. Người bị giam trong mộng cảnh, nếu không phải pháp lực mạnh mẽ có thể phá vỡ hoặc tâm thức có thể tự tỉnh ngộ, thật cũng vô pháp thoát khỏi. Lần này không phải có Tử Linh Dạ Thần đích thân đến hủy mộng cảnh, đem Mặc Hiểu Lam cứu trở về, kỳ thực chuyện thoát ra khỏi đó là vô cùng khó khăn a.
Nhưng mà tên Hắc Phong Vô Tướng này cũng thật lớn gan, cư nhiên lại dám trong tầm mắt của nhị vị cao thủ kia mà giam Mặc Hiểu Lam vào mộng cảnh. Đây thực là không biết sợ là gì hay kiêu ngạo bản thân sẽ hoàn toàn có thể thắng đây?
Sở Tình bình thản ngồi xuống bên cạnh Mặc Hiểu Lam, nhẹ nhàng nâng lấy tay trái của hắn, từ từ tháo lớp băng vải đã nhuốm đầy máu, động tác nàng thập phần cẩn trọng, tựa như lo lắng sẽ làm hắn chịu đau đớn. Cảm nhận được ngọc thủ mát lạnh như có như không khẽ chạm vào da thịt, hương đào hoa nhàn nhạt vấn bên mũi, trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ thoáng chốc hiện một rặng mây đỏ.
Nghiêng tay rắc bột thuốc lên vết thương, Sở Tình chợt ngẩng mặt lên, nhìn thấy Mặc Hiểu Lam hoàn toàn thất thần, tựa như không hề cảm thấy chút đau đớn, liền nói: "Thiên Mệnh."
Mặc Hiểu Lam thoáng giật mình, liền thu hồi bộ dáng thất thần kia, lại nhìn vết thương trên tay chỉ còn là bốn vết cào ẩn máu tươi nhàn nhạt, cư nhiên đã không còn nhìn được độc tính.
"Sư tôn, thi độc trong người ta đã được giải?"
Sở Tình cẩn trọng tỉ mỉ băng lại vết thương cho hắn, chỉ khẽ gật đầu. Mặc Hiểu Lam trầm mặc một lúc, nghĩ thầm: "Lẽ nào năm xưa sư phụ đã truyền lại cho Sở Tình giải dược sao?"
Nhìn cổ tay đã được quấn một tầng băng vải, nơi vết thương cũng không còn cảm giác thống khổ dữ dội, Mặc Hiểu Lam lại có chút mệt mỏi mà thở dài. Sở Tình liền nói: "Đau sao?"
Mặc Hiểu Lam gượng cười, thương thế này nếu nói không đau đớn, thật sẽ không ai tin nổi a, hắn liền nói: "Quả thật, có chút đau. Lần này ta liên lụy sư tôn rồi."
"Sau này, sẽ không đau nữa."
Giọng nói nàng vẫn lạnh nhạt, nhưng cơ hồ lại ẩn chút chua xót khó nhận ra.
Mặc Hiểu Lam nâng tay xoa trán, nghĩ ngợi một lúc, lại nói: "Sư tôn, về chuyện Huyền Minh sơn...?"
"Tử Linh Dạ Thần đã giải quyết, có khúc mắc cứ hỏi hắn."
Mặc Hiểu Lam nói thầm: "Ngươi từ lúc nào lại thân thiết với hắn như vậy chứ?"
Sở Tình từ trước đến giờ, vẫn vô cùng lãnh đạm vô tình, bất luận là phải đối mặt với khó khăn thế nào, nhất định đều có liều chết cũng sẽ không cầu tới sự giúp đỡ của kẻ khác. Còn Tử Linh Dạ Thần lòng tự tôn cũng chẳng hề kém nàng, cho dù là đối với Tử Lôi Thủ có liên hệ sâu sắc, năm ấy Tử Nguyệt Giáo có diệt môn chăng nữa, hắn vẫn không chịu liếc mắt đến một chút. Vậy mà hiện tại, một kẻ giúp, một người đồng ý không chút do dự.
Thực rốt cuộc là chuyện gì a? Mặc Hiểu Lam dở khóc dở cười, đây là hai khối băng mà hắn từng biết sao? Hình như có chút không hợp lý nha!
Quân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.