Chương trước
Chương sau
Chợt Sở Tình lui một bước, liền vung tay áo, Trần Kiến cứ thế rời tay nàng vô thanh vô tức lao đến tự động tấn công nam tử kia. Mặc Hiểu Lam còn nghĩ nàng giao phó trận chiến cho Trần Kiến, lúc này tất sẽ buông hắn ra, liền nói: "Sư phụ a, người cũng nên thả ta xuống rồi?"
Lời này vốn cũng chỉ thuận miệng nói ra, nào ngờ Sở Tình nhẹ nhàng thả hắn xuống, Mặc Hiểu Lam tiếp đất lảo đảo, chẳng hiểu thế nào lại ngã vào người nàng.
Sở Tình đỡ hắn, nói: "Sao vậy?"
Mặc Hiểu Lam liền đứng vững, chỉnh lại tư thế, xua tay nói: "Không vấn đề gì."
Nghe vậy, Sở Tình dường như an tâm. Liền đối mặt với nam tử hắc y, thanh quang chợt lóe, một thanh sáo ngọc lạnh lẽo nằm trong tay nàng, đó là Tư Dạ. Nàng khẽ nhìn Mặc Hiểu Lam, hắn ngơ ngơ ngác ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Sở Tình liền nói: "Lấy Thiên Mệnh ra."
Mặc Hiểu Lam càng ngơ mặt, nàng đang nói gì vậy chứ? Thiên Mệnh trước mắt, còn lấy ở đâu ra? Sở Tình lại nói: "Thiên Mệnh, cầm của ngươi."
Mặc Hiểu Lam "À" một tiếng, thì ra tên tiểu tử này lấy tên chính mình đặt cho bảo cầm. Liền khẽ phất tay, thất huyền cầm đen nhánh hiện lên phía trước. Hắn điềm nhiên ngồi xuống, chậm rãi đàn. Sở Tình cũng đưa Tư Dạ lên thổi một khúc.
Đào hoa rơi phiêu dật, cầm sáo hợp tấu, hai thân ảnh lặng lẽ trầm tĩnh mà phong tình vạn chủng.....
Chỉ có bên này, hắc y nam tử kia vung đao đánh tới lui, chém tới hoa đào rơi tan tác, thật là không hợp với cảnh đẹp bên kia chút nào. Mà cảnh này cũng không kéo được bao lâu, hợp âm liên tục công kích. Thân thể y bị đâm thủng vài chỗ, máu tươi ẩn trong tầng hắc y, nam tử thoáng chốc khuỵu một chân, mũi đao cắm mạnh xuống đất, tư thế nửa quỳ nhìn hai người.
Mặc Hiểu Lam không ngưng đàn mà nói: "Xin hỏi các hạ, sư tôn ta có thù với ngươi sao?"
Nam tử có hơi ngẩng đầu, mặt nạ kia bất giác kéo dài một nụ cười quỷ dị, y khàn khàn cất giọng: "Không có."
Mặc Hiểu Lam khẽ nhìn Sở Tình vẫn không phản ứng gì, hắn liền nói tiếp: "Vậy ngươi sao lại muốn ám hại người?"
Nam tử kia điềm nhiên nói: "Chỉ là bản nhân rất thích ngươi. Muốn đùa bỡn với hai sư đồ ngươi một chút thôi."
Nói đoạn, y nắm chặt trường đao rút khỏi mặt đất, chậm rãi đứng dậy quay bước, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của âm thuật. Mặc Hiểu Lam sắc mặt trầm tĩnh thêm một bậc, dồn linh lực đàn ra từng sóng âm tấn công nam tử ấy, chỉ là y một chút cũng không bị cản bước. Vừa rồi quả thật chính là y đã cố tình giả thua, đang bày trò với Mặc Hiểu Lam sao?
Trận hắc phong cuồng nộ thoáng đến thoáng đi, để lại phía sau khung cảnh tiêu điều tan tác.....
Mặc Hiểu Lam nhìn Sở Tình, vừa định cất lời, nàng liền nói: "Về phòng luyện công. Đừng đi lung tung."
Sở Tình liền như vạn lần mặc hắn mà lạnh lùng bước đi. Mặc Hiểu Lam thì không chịu đựng nổi nữa, tức thì lao đến chặn nàng lại, trầm giọng: "Sư tôn! Người sao lại cứ như vậy? Có chuyện gì cứ nói cho ta biết được không? Người nghĩ bản thân mình mạnh mẽ lắm sao? Sư tôn người sẽ chống chọi được bao lâu đây?"
Sở Tình bỗng phun ra một ngụm máu, gương mặt không chút huyết sắc. Mặc Hiểu Lam liền nắm lấy cổ tay nàng, đồng tử thoáng chốc co rút lại.
"Sư tôn, pháp lực của người...? Pháp lực của người...."
Pháp lực của nàng, một chút cũng không có, hoàn toàn tĩnh lặng tựa mặt nước, tĩnh lặng đến đáng sợ......
Một cơn đau bất giác thắt chặt tim hắn, không hiểu vì sao, thật sự rất đau....
Một lúc lâu sau, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn dung mạo lạnh giá tuyệt mỹ kia, nói: "Sư tôn, pháp lực của người đã không còn. Xin người, đừng bảo hộ ta nữa được không?"
Sở Tình thoáng khựng người, cúi đầu đối mặt hắn. Dung mạo ấy trước kia vẫn lãnh đạm vô tình, thời khắc này lại u tịch đến đau lòng.... Nàng khẽ quay mặt đi, nói: "Sẽ hồi phục nhanh thôi."
Mặc Hiểu Lam càng đau đớn vạn lần, thầm nói: "Tại sao ta cứ khiến người khác phải vì mình mà chịu tổn thương chứ? Ta đáng sao? Tại sao chứ?"
Trong tâm trí hắn thoáng hiện một thân ảnh hắc y, ngã vào mũi kiếm Thiên Đạo, vẫn nhạt mỉm cười, chỉ có Mặc Hiểu Lam ôm thi thể nàng gào thét vô vọng. Nàng vẫn cứ thế bỏ lại hắn vĩnh viễn, vì hắn mà vong mạng....
Sở Tình chợt nói: "Đừng nghĩ nhiều. Mau đi luyện kiếm, khi nào xong thì quét dọn thư phòng, chép hai mươi lần Đạo Đức Kinh."
Mặc Hiểu Lam dở khóc dở cười, đây là đang trấn an hay đang ngược đãi hắn a. Sở Tình a, ngươi cũng thật biết dạy đồ đệ mà.
Trường
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.