Sáng hôm sau, Hạ Sinh mang theo một đôi mắt gấu trúc rời giường.
Lúc ăn cơm sáng, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ. Bình thường những lúc như thế này, Lâm Nhược Ngu nhất định sẽ líu ríu nói liên tục, cũng chẳng biết hắn lấy đâu ra nhiều chuyện thế, Giai Bảo cũng vào giúp vui, Hạ Sinh thì đóng vai trò một người lắng nghe, nhưng cũng thỉnh thoảng nhắc nhở nhi tử chú ý thời gian, ăn nhanh lên.
Cục diện yên lặng lúc này rất ít xuất hiện tại trù phòng nhà họ Hạ, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau và tiếng nhai nuốt đồ ăn.
“Phụ thân, hôm nay phu tử không ăn cơm cùng chúng ta, phụ thân không vui sao?” chính là Giai Bảo cẩn thận mà lên tiếng.
“Không phải, làm sao lại có thể như thế a?”
“Vì phụ thân không nói lời nào cả.”
“Từ xưa đến giờ ta cũng rất ít nói chuyện mà.”
“Sao ạ?” Giai Bảo nỗ lực nghĩ lại, đúng thật là trước đây chỉ toàn là nó và phu tử nói chuyện. Vì thế liền cắm cúi ăn không nói nữa.
Hạ Sinh nhìn nhi tử đang cắm đầu vào bát, hóa ra Giai Bảo cũng không quen a.
Bởi vì “Lâm bảo mẫu” “bãi công” nên Hạ Sinh tự mình đưa Giai Bảo đi học.
Trên đường đi, Hạ Sinh cũng không rõ ràng cảm giác trong lòng: có chút chờ mong được thấy Nhược Ngu ở học đường, lại có chút sợ lúc gặp Nhược Ngu không biết nói gì cho phải.
Nhưng mà Hạ Sinh là lo không công rồi. Lâm Nhược Ngu căn bản là không có đi ra, hắn còn phải đón học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-nguyen-ky/118551/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.