*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Đúng ra Hoàng Dung gọi Lão Tà là “Cha” còn Hoa Hoa là “Phụ thân”, phần phiên ngoại phía trên lúc ta đọc lại QT mới để ý… lười sửa nên… kệ nó đi mà ta cũng thích để nguyên như vậy hơn
Cha, phụ thân.
Con gái bất hiếu, không thể hầu hạ hai người, con cũng chưa bao giờ oán trách hai người. Cha cùng phụ thân, con đã xem thư nương để lại, tất nhiên hiểu được tình cảm của hai người. Nhưng nương nói, con phải tìm được người mình thích, lại là một phu quân thật yêu mình, rồi cùng nhau sống hạnh phúc trọn đời. Con gái cũng đã mười lăm, học nghệ cũng đã xong rồi, cho nên con sẽ hành tẩu giang hồ, tìm hạnh phúc của chính mình.
Con gái.
Một bóng người lén lút chạy nhanh tới bến tàu, trộm cởi một cái thuyền nhỏ, yên lặng dời đi.
Đợi bóng người đi xa rồi, hai người mới bước ra, nhìn bóng thuyền dần biến mất khỏi tầm mắt. Trong đó có một người áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh dài tới hông, tung bay theo gió, khuôn mặt tinh xảo không nhìn ra tuổi, gương mặt như tranh vẽ, tư chất của tiên nhân, duy chỉ có đôi mắt là ảm đạm không ánh sáng. Người còn lại mặc trường bào xanh đen, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lộ rõ vẻ cơ trí trầm ổn, tuấn dật phi phàm, nhưng nếp nhăn tại khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13110/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.