Phong cốc rất lớn, bốn phía đều là núi, từ khi còn nhỏ, y vẫn luôn muốn bay ra khỏi ngọn núi này, bay đến một nơi thật xa.
“Sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ rời khỏi đây.” Y hăng hái, nhìn lên bầu trời hét lớn, lập tức bị các huynh đệ khác trong cốc cười nhạo. Y tức giận đuổi theo các sư huynh đệ.
Ký ức đến đó dừng lại, cảnh sắc nơi này vẫn vậy, đã thật gần rồi, ký ức bị chôn thật sâu dần trở lại, từng mảnh từng mảnh nổi lên, rồi ngay lập tức nhớ lại, ánh mắt lo lắng hướng về phía người phía trước, hắn khẽ mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình sẽ không sao.
Buồn bực trong lòng tiêu tán đi không ít.
Phong cốc, theo như lời người ngoài nói chính là tiên cốc, Phong gia nhiều thế hệ làm thầy thuốc, sách về y thuật qua từng thế hệ mà chất đầy trong thư các Phong cốc.
Phong Lạc là một đệ tử trong Phong cốc, Phong cốc là một sơn cốc tự nhiên. Theo lời đồn, y thuật của người trong cốc rất cao, vì muốn bảo vệ Phong cốc cùng mọi người, chủ nhân Phong cốc từng lập lời thề trên giang hồ, cả đời cũng sẽ không rời khỏi cốc, người muốn vào Phong cốc phải tuân theo mọi quy củ của Phong cốc.
Kỳ thật, với mọi người trong cốc, Phong cốc chính là nhà, đối với Phong Lạc cũng như vậy.
Vốn, Phong Lạc chỉ định đi khắp giang hồ, không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, gặp được người thích hợp sẽ sống cùng nhau, bình an ổn nhạc cả đời.
Nhưng là hết thảy, đều tại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13107/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.