Đợi đến ngày tiếp theo, Hoa Mãn Lâu xoa xoa thắt lưng đau nhức, đứng lên. Hoàng Dược Sư không biết làm sao, sáng sớm đã rời đi, phòng cũng đã thu dọn tốt lắm. Sờ thấy vẫn còn hơi ấm, Hoa Mãn Lâu trong lòng hơi phiền muộn.
Rửa mặt xong, Hoa Mãn Lâu ngồi trên tháp, pha trà, động tác chuyên tâm, giống như cùng thế gian hết thảy không quan hệ. Khói nhẹ lượn lờ, Hoa Mãn Lâu vẻ mặt yên lặng, bỗng nhiên cất tiếng nói: “Có bằng hữu từ xa tới, bất diệc nhạc hồ. Nếu đã đến, đây một chén trà xanh, các hạ tùy ý.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười ha ha, một bóng người nhảy vào, nói: “Từ Hoa Sơn từ biệt mấy năm, tiên sinh đã nổi danh là một thương gia người lương thiện, thích làm vui người khác, ta đi qua Tô Châu, lại nhận được tin cố nhân có hỉ yến, đặc biệt đến chúc mừng.”
Hoa Mãn Lâu hé miệng cười, hào phóng nói: “Hồng bang chủ, ngươi hiểu lầm rồi, tuy rằng là hỉ sự, nhưng cũng không phải của ta.” Rồi như nghĩ đến cái gì, nói tiếp: “Hồng bang chủ có thể lưu lại không? Mặc dù không phải hôn lễ của ta, nhưng cũng là của bạn cũ Hồng bang chủ, nhiều người, ta tin sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Người tới đúng là Hồng Thất. Hắn có việc phải qua Tô Châu, lại nghe thấy Hoa gia có hỉ yến, mở đại tiệc, vì thế động tâm đến đây chúc mừng một phen. Dù sao lúc trước ở Hoa Sơn, Hoa Mãn Lâu phi thường hay cho hắn ăn. (Khụ khụ, là bình thường, không phải JQ.)
“Là ai vậy? Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13102/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.