“Ta không đánh, ta không đánh.” Lão ngoan đồng dương dương tự đắc, chạy loanh quanh. Không đánh, đệ tử nhà người ta đều đã đến hết, hắn còn phần thắng sao? Hơn nữa……
Chu Bá Thông ngầm liếc nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy người này khí độ bất phàm, mặt mày mỉm cười, làm người khác tâm sinh hảo cảm, hơn nữa, khi sư huynh còn sống cũng đã từng nói, lúc Hoa Sơn luận kiếm, nhận biết được một vị Hoa công tử, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng võ công cùng văn tài đều là nhất đẳng.
Lúc hắn cùng Hoàng Dược Sư giao đấu, người này đến quá nhanh, khinh công vô cùng tốt, hơn nữa, hắn cũng để ý, mắt người này không nhìn được. Chu Bá Thông ngay lập tức biết y là ai. Vừa thấy người này, trong lòng Lão ngoan đồng đã thấy thích, người này sạch sẽ như vậy, khó trách sư huynh thích y.
“Cái kia, nên xưng hô thế nào đây?” Lão ngoan đồng lập tức bỏ qua Hoàng Dược Sư, chạy đến trước mắt Hoa Mãn Lâu, miệng thì hỏi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, trấn an mọi người bên cạnh một chút, nói: “Tại hạ Hoa Mãn Lâu, các hạ là Chu Bá Thông Chu tiền bối?” Trước kia đọc có biết Lão ngoan đồng lên đảo bị Hoàng Dược Sư nhốt suốt mười mấy năm, thời gian lên đảo cũng không cách bao lâu nữa.
“Là thật nha.” Lão ngoan đồng tò mò nhìn y, thấy động tác của Hoa Mãn Lâu thuần thục như nước chảy.
“Ta trước kia từng nghe Vương Trùng Dương tiền bối nói về các hạ.” Hoa Mãn Lâu nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13084/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.