Khúc Linh Phong ngược lại thú vị hỏi: “Tiểu Tứ, đệ phản đối sao?”
“Vì sao phải phản đối, Hoa tiên sinh cao nhã như vậy, đệ còn sợ sư phụ không xứng với người ta.” Ngữ khí đương nhiên, “Hơn nữa, sư phụ hạnh phúc mới quan trọng.”
“……….” Thừa Phong nha, cho dù là thế thật đệ cũng không nên nói trắng ra như vậy. Sư phụ là người hay tư thù, còn thường xuyên đánh vào điểm yếu của người ta…… khụ khụ, ta chưa nói sư phụ không tốt……
“Nhưng là sư phụ sẽ sống cùng người mình không yêu cả đời……”
“Tiểu Tứ! Không được nói lung tung!” Khúc Linh Phong quát lớn. Nhìn hai mắt Lục Thừa Phong có chút hốt hoảng, lại mềm giọng nói: “Tiểu Tứ, sư phụ không tự ủy khuất bản thân. Về sau, lời như vậy không được nói lung tung. Nếu người khác nghe thấy sẽ không tốt. Hơn nữa, Hoa tiên sinh, y……”
Khúc Linh Phong hai mắt rưng rưng, ngữ khí bi phẫn: “Hoa tiên sinh cũng là một người siêu cấp trì độn, phỏng chừng nếu không có sư mẫu, sư phụ mà hướng y bày tỏ tâm ý, kiểu gì cũng sẽ bị coi là vui đùa mà cự tuyệt.” (Nguyệt mỗ: Vì thế, không thể không nói, Tiểu Tam nhi, ta thấy con đúng là chuẩn.)
“Tam sư huynh, huynh bi phẫn cái gì?” Bị Khúc Linh Phong vừa rồi dọa, Lục Thừa Phong cẩn thận hỏi.
“Chính là bởi vì Hoa tiên sinh quá trì độn, ngay cả đồ đệ cũng trì độn như thế.” Hai tay nắm chặt.
Bốp!
Một cái bát bay thẳng đầu Khúc Linh Phong, vừa vặn u thành một cục to tướng.
“Ta trì độn không cần huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13074/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.