Đột nhiên, hơi thở hắn yếu ớt, nhẹ nhàng mà rặn ra: 
"Nguyệt Di, ta chóng mặt quá." 
Nguyệt Di lộ vẻ sốt ruột, quay mặt Thiên Khải lại, quan tâm hỏi: 
"Không phải huynh không có xương sườn sao?" 
"Sao còn chóng mặt vậy?" 
"Á......" Thấy mình lỡ lời, Thiên Khải đảo tròng mắt, lập tức tính kế khác: "Có...... có thể là vừa rồi ta dùng sức quá mạnh,chắc là bị phản phệ rồi." 
"À? Này...... Vậy huynh tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi. Ta đưa huynh trở về Thần giới." Nguyệt Di quan tâm sẽ bị loạn, không phát hiện sự đắc ý nho nhỏ trong mắt Thiên Khải. 
Thiên Khải sợ Nguyệt Di đổi ý, lập tức tiếp lời: 
"Được đó, vậy muội mang ta về Thái Sơ Điện đi." 
Nguyệt Di nghe giọng Thiên Khải như vậy lập tức cứng người lại, trong lòng tràn ngập hoài nghi, dò hỏi Thiên Khải: 
"Đừng nói...huynh đang làm bộ nha." 
"Không...không...không có." Đôi mắt Thiên Khải nhìn chằm chằm Nguyệt Di, ánh mắt lơ đãng thật xa. 
"Thật không?" 
Không làm thì thôi đã làm thì phải làm một hồi hoành tráng, Thiên Khải hít sâu một hơi: Một lần là lừa, hai lần cũng là lừa, ta không muốn bị Nguyệt Di hành hung đâu. Sau đó, hắn nở một nụ cười chân thành với Nguyệt Di: 
"Thật đó, còn thật hơn cả Chân thần......" 
Thấy Thiên Khải và Nguyệt Di nói chuyện với nhau vui vẻ, Ôn thần lặng lẽ đi ra sau lưng Thiên Khải, móc tay thành vuốt, một chiêu đánh lén. 
Ánh mắt Nguyệt Di đột nhiên trở nên sắc bén, kéo Thiên Khải ra sau, một chưởng đối đầu Ôn thần. Lúc đó, thiên địa biến sắc, ngân quang cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chuoc-chuoc-phon-tinh-diem/777557/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.