Thiên Khải thấy Nguyệt Di đã qua cơn nguy hiểm bèn lê thân thể mỏi mệt ngồi ở một bên vận khí. Khí tức lưu chuyển xong một vòng chu thiên cũng là lúc Tử Hàm thong dong tới muộn. 
“Thần tôn. Thuốc ngài cần đây.” Tử Hàm lấy đan dược mang từ Thái Sơ Điện tới. 
“Rất tốt.” Thiên Khải nhận lấy rồi nhanh chóng vận công cho Nguyệt Di ăn. 
“Đã giao lệnh vũ cho Huyền Nhất, Chích Dương chưa? Bọn họ nói thế nào?” 
Tử Hàm bẩm báo đúng sự thật: 
“Bẩm Thần tôn, lệnh vũ đã được giao cho Chủ Thần và Chích Dương Thần tôn.” 
“Thần tôn nói là đã biết, công việc nơi này giao cho Thần tôn toàn quyền làm chủ.” 
“Ừm” Thiên Khải gật đầu, lại tống cổ Tử Hàm trở về Thần giới. 
“Nơi này đã hết việc, ngươi tức tốc trở về Thần giới đi.” 
“Nhưng Nguyệt Di Nữ quân còn chưa tỉnh, ta ở đây còn có thể hộ pháp cho ngài……” 
Thiên Khải: “Không sao, Nguyệt Di đã không còn đáng ngại. Hiện giờ Thần giới còn phải ứng phó với ôn dịch, ngươi cứ quay về nghe Chủ Thần an bài.” 
Nếu có thể, hắn muốn Huyền Nhất dỗ Nguyệt Di trở về. 
“Tuân mệnh. Thần tôn bảo trọng.” Tử Hàm thấy khuyên không được, đành phải nghe lệnh, quay về Thần giới. 
Tử Hàm đi rồi. 
“Đừng giả vờ nữa, Nguyệt Di.” 
“Tỉnh hồi nào, cảm thấy sao rồi?” 
“Lúc huynh đuổi Tử Hàm đi.” 
“Muội đúng là khẩu xà tâm Phật.” 
“Giờ ta...thật sự rất tốt.” Không thể nói sắc mặt Nguyệt Di tốt, nhưng đã không còn vẻ tái nhợt đáng sợ kia nữa. 
“Miệng vết thương thế nào?” Vừa nói vừa nhìn về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chuoc-chuoc-phon-tinh-diem/777552/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.