Nam tiên kia bị thần uy của Thiên Khải dọa, mở miệng quỷ biện: “Thần tôn minh giám, tại hạ chỉ là tiểu tiên tầm thường, tất nhiên không dám lừa gạt Thần tôn.”
Nguyệt Di bị chọc giận đến độ mắt trợn lên, mặt nghẹn đỏ bừng, lồng ngực phập phồng lúc lên lúc xuống, bác bỏ: “Thằng chó, giữa thanh thiên bạch nhật, Tổ thần tại thượng, há có thể tha cho ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ.”
Thiên Khải nghe Nguyệt Di chửi tục liền ngăn cản nàng: “Nguyệt Di.”
Nguyệt Di biết mình nói không lựa lời, nhanh chóng ngậm miệng lại, còn tên nam tiên kia lại bắt được cơ hội lần nữa, lấy lòng nói: “Thần tôn, tuy tại hạ xuất thân thấp hèn, nhưng tuyệt đối không làm chuyện bất lương.” Nói vậy ngược lại là an ủi chính gã, tiện đà bày ra bộ dáng không kiêu ngạo không xu nịnh tiếp tục nói: “Tại hạ bảo hộ mảnh đất nhỏ nhà mình, cũng hy vọng ngày sau được gặp Thần tôn, hiếu kính một chút.”
Đây là muốn kéo Thiên Khải xuống nước cùng.
Thiên Khải nghe xong, cười lạnh mở miệng: “Hay cho một tên xuất thân tầm thường, tiểu tiên tầm thường, hay cho tấm lòng hiếu kính một chút, rất tốt.”
Tóm lại nhị tiên vẫn không rõ ý tứ của Thiên Khải, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngẩng đầu khỏi mặt đất, liên tục gật đầu, nghe một câu của Thiên Khải:
“Bên kia đi chết đi.” Ngay cả ánh mắt khinh miệt cũng chưa từng liếc một cái.
Lúc hắn nói, đào hồng liễu lục biến thành bột mịn.
Đến chết đào hồng liễu lục cũng không biết rừng Đào Uyên này là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chuoc-chuoc-phon-tinh-diem/777541/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.