Mặt Thiên Khải đen như đáy nồi, nhưng vẻ mặt Nguyệt Di vẫn rất mờ mịt, nghĩ thầm: Sao lại giận nữa rồi? Tên keo kiệt này đúng là phiền toái. Thiên Khải biết Nguyệt Di không thích bị người ta nghe nội tâm, cho nên hắn đã sớm làm pháp thuật để không nghe thấy tâm tư nàng nữa. Giờ phút này, tất nhiên hắn chưa nghe được nửa phần tâm tư của Nguyệt Di, bằng không Nguyệt Di đã chẳng thể nào dỗ vị thần kiêu ngạo này nữa rồi.
“Ai nha, Thiên Khải. Huynh đừng luyến tiếc mấy món bảo bối đó nữa, nếu không có bảo bối của huynh thì làm gì có tinh lộ thượng hạng chứ.” Để thể hiện thành ý, nàng lấy thêm một bình ngọc chứa đầy tinh lộ nữa.
Thiên Khải nghĩ cũng phải. Bỏ đi, tuy giờ thần thức Nguyệt Di đã hoàn chỉnh nhưng thần lực vẫn thiếu nên hắn sẽ tha thứ cho nàng. “Nể tình tinh lộ, bổn Chân thần không so đo với muội nữa.” Nói xong, hắn liền cầm lấy tinh lộ trong tay Nguyệt Di, mở ra uống một hơi cạn sạch.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, tinh lộ vừa vào miệng Thiên Khải suýt nữa bị dọa đến mức phun ra.
Nguyệt Di và Thiên Khải đồng loạt nhìn ra cửa, cười ngả nghiêng.
Tử Hàm nằm bò ở ngạch cửa, một chân đáp trên ngạch cửa, điểm tâm nước trà đổ đầy đất. Đôi tay Tử Hàm vẫn cố hết sức giơ cái khay rỗng tuếch, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nhìn hai vị thần của cậu.
Hai vị thần không biết lúc Tử Hàm bưng chiếc khay còn lớn hơn cả cậu đi đến, cả điện tràn ngập dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chuoc-chuoc-phon-tinh-diem/777533/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.