Triệu Lâm Phong thấy Triệu Vĩnh Tài luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, bèn lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi ra đưa cho ba mình.
Ba à, năm mươi vạn lúc trước chỉ là khoản tiền lấy ra lúc khẩn cấp thôi. Trong tấm thẻ này còn hơn một nghìn vạn, ba giữ lấy mà dùng”
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Triệu Vĩnh Tài ngây ra, bất giác nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay trong tay,
" Gì cơ? Hơn một nghìn vạn?" Người dân trong thôn cũng mắt chữ A mồm chữ O giống như gặp ma. Nơi thung lũng nghèo nàn thôn Quế Hoa này, bọn họ đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu?
“Tiểu... Tiểu phong, hơn một nghìn vạn này ở đâu ra thế?"
Giọng nói của Triệu Vĩnh Tài hơi run rẩy. Năm. mươi vạn đã khiến ông ấy ngủ không yên, bây giờ Triệu Lâm Phong lại nói với ông ấy là trong thẻ có hơn một nghìn vạn?
Triệu Lâm Phong không muốn nói ra chuyện đổ thạch gì đó để tránh cho ba mẹ lo lảng, lại càng không nói cụ thể là một nghìn năm trăm vạn!
Hắn sợ ba mẹ bị dọa sẽ xảy ra chuyện.
Cũng chẳng có cách nào, nông dân nghèo túng cả đời, nơi nào nhìn thấy nhiều tiền như vậy chứ?
"Đây là vốn khởi nghiệp mà mấy ông chủ muốn hợp tác làm ăn với nhà ta góp vào đấy ạ. Ba cứ liệu mà. dùng là được”
Triệu Vĩnh Tài vội vàng dúi thẻ ngân hàng trả lại cho Triệu Lâm Phong, tựa như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.
“Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chien-than/3401818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.