Chương trước
Chương sau
(*) ý chỉ những thứ không thực dụng, có tiếng mà không có miếng.

"Anh Dương, cô Lương, tôi đi trước, cũng muộn rồi, ra ngoài một ngày cũng nên về nhà."

Sau khi cất thẻ ngân hàng và mang theo chiếc hộp chứa một trăm miếng ngọc bài màu vàng, Triệu Lâm Phong tạm biệt Dương Thao và Lương Mỹ Vận.

"Để tôi đưa cậu về." Dương Thao vội vàng nói.

"Không cần đâu, tôi sẽ bắt taxi về.”

Dương Thao cũng nhất quyết muốn đưa Triệu Lâm Phong trở về, nhưng Triệu Lâm Phong vẫn không đồng ý, cuối cùng vẫn phải để Triệu Lâm Phong tự bắt taxi.

Triệu Lâm Phong vốn không thích làm phiền người khác, hơn nữa đường về thôn Hoa Quế bây giờ lại gập ghềnh như vậy, hắn đương nhiên ngại không muốn để Dương Thao đưa mình về.

Sau khi thản nhiên chào tạm biệt mọi người, Triệu Lâm Phong lên xe.

Trên người hẳn mang theo thẻ ngân hàng 15 triệu và một hộp ngọc bài màu vàng, nhưng sắc mặt Triệu Lâm Phong vẫn như thường, không hề có chút lo lắng nào.

Điện thoại di động của Triệu Lâm Phong đột nhiên vang lên, hẳn lấy di động ra nhìn, thì thấy là một số điện thoại lạ, hẳn hơi kinh ngạc.

Ngoại trừ đám người của lão Đường thì không ai biết số điện thoại di động của hắn.

“Triệu thần y, tôi đã thử thuốc lá của cậu! Thật không ngờ lại có loại thuốc lá thần kỳ như vậy! Với công dụng và hương vị của nó, loại thuốc lá này nhất định sẽ bán chạy!"

Triệu Lâm Phong vừa nhấc máy lên, liền nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Hoàng Chính.

Ông ta đã kinh doanh thuốc lá và rượu gần hơn nửa đời người, nhưng chưa từng thấy sản phẩm thuốc lá và rượu nào dưỡng sinh và bảo vệ sức khỏe như vậy, với khứu giác nhạy bén của mình, ông ta đã nhận thấy những cơ hội kinh doanh lớn và chắc chắn sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Chỉ căn có thể hợp tác với Triệu Lâm Phong, không chừng trong một lăn đã có thể vượt qua ba tập đoàn lớn còn lại ở thành phố Tân Giang.

Triệu Lâm Phong mỉm cười, hẳn biết chỉ cần Hoàng Chính thử, thì nhất định sẽ thích.



"Được, sếp Hoàng, khi nào có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc về việc hợp tác cụ thể,”

Sau khi nói chuyện với Hoàng Chính hồi lâu, Triệu Lâm Phong mới cúp điện thoại, nhằm mắt nghỉ ngơi trong xe.

Sau khi đi đến một nơi còn cách thôn Hoa Quế một đoạn, tài xế nhìn thấy con đường gập ghềnh phía trước nên không muốn tiếp tục lái xe đi vào.

Triệu Lâm Phong ôm hộp xuống xe, rẽ vào một con đường tắt.

Mà ngay khi hẳn vừa bước vào lối tắt, ba chiếc xe

Toyota đã lao theo một cách hung hãn.

"Két"

Tiếng xe phanh gấp vang lên, ba chiếc Toyota hung hãn lao tới.

Cửa xe mở ra, mười mấy tên vệ sĩ mặc vest bước ra khỏi xe.

Mười mấy gã cường tráng, đều mặc vest đen, trong tay cầm ống thép, đi một đôi giày da đầu nhọn.

"Đem người đâu rồi? Tại sao đều mất dấu? Không biết trước đó các người đã làm gì nữa?"

Từ chiếc xe cuối cùng một gã đầu trọc bước xuống, hắn ta có hình xăm trên cổ, vừa xuống xe đã chỉ tay về phía trước chửi bới.

"Anh Bưu, cái quái gì không biết, rõ ràng tôi nhìn thấy tên đó rẽ vào con đường nhỏ này" Một tên vệ sĩ nói.

“Mẹ kiếp! Ngay cả một tên công nhân nhập cư. cũng không theo kịp!"

Anh Bưu tát vào mặt tên đó, tức giận nói: "Tìm. cho tôi!



Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tràng võ tay.

"Ha ha, chó cần chó, ngay cá người một nhà cũng đánh, bội phục bội phục!"

Triệu Lâm Phong vỗ tay, từ phía sau đi ra.

Mười mấy tên vệ sĩ quay lại nhìn, kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn bay ra ngoài, tên công nhân nhập cư này đến sau lưng họ từ khi nào?

Rõ ràng họ đã nhìn thấy hẳn đi vào ngã rế!

Hơn nữa bây giờ còn dám bước ra ngoài?

Mẹ nó không coi bọn họ là người đúng không?

Anh Bưu dẫn đầu đẩy những người trước mặt ra, trong tay cầm một con dao xẻ dưa hấu dài một mét, bước tới cách Triệu Lâm Phong hơn ba mét, lỗ mũi hướng lên trời hỏi: "Mẹ kiếp, cậu là Triệu Lâm Phong à?"

Triệu Lâm Phong nheo mắt lại, trong lòng nổi lên sát ý.

Trong mắt anh Bưu hiện lên sự tàn nhẫn, một tên công nhân nhập cư lại còn ra vẻ ta đây trước mặt hắn ta? Đúng là trông rất gợi đòn!

Giao hết ra đây, sau đó quỳ lạy tôi, tôi sẽ tha mạng cho cậu, chỉ chặt đứt tứ chỉ của cậu thôi.

Anh Bưu ngạo nghễ lắc con dao xẻ dưa hấu trong tay rồi thả lỏng cổ.

“Nếu tôi nói không thì sao?” Triệu Lâm Phong lại hỏi, giọng nói đã giảm xuống không độ.

Nếu cấp dưới quen thuộc của Tây Cảnh Huyết Chiến Thần có mặt ở đây, bọn họ chắc chắn biết rằng Chiến Thần đại nhân đã thực sự tức giận!

Nghe được lời nói của Triệu Lâm Phong, anh Bưu và mấy tên vệ sĩ phía sau đều cười khinh thường.

"Nhãi ranh, không có ai ở huyện Thanh Khê đắc tội với nhà Âu Dương, mà còn sống tốt được đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.