Vì là người, ta trải kiếp luân hồi.
Vì là người, nên ngàn năm theo đuổi.
Cũng không đổi được một lần người động lòng.
Ngàn năm ấy, ta đã đánh đổi rất nhiều.
Ta nằm trên nền đất lạnh lẽo, máu nhuộm đỏ một mảng trước ngực, ngoài kia sóng biển Đông Hải cứ từng đợt như đang gào thét, ta nằm đây, cô đơn với lồng ngực trống rỗng.
Rốt cuộc ta đã ở đây bao lâu? Ta còn phải nằm đây bao lâu?
Đột nhiên ta nhớ tới người, lần đầu tiên gặp người, trái tim ngủ say cả vạn năm của ta bị ánh mắt người đánh thức. Dịu dàng và ấm áp của người, ta luôn cố để có thể chạm vào.
Hoa trên vai ta, lại không phải của ta.
Ta nhớ đến khoảnh khắc ở bên người, lại không hiểu, vì sao người có thể tàn nhẫn đến vậy. Người cướp trái tim của ta, lại chỉ đắp cho ta một chiếc áo.
Giấc mộng càng đẹp bao nhiêu, khi tỉnh mộng càng khiến ta đau lòng bấy nhiêu.
Ta nhắm mắt lại, thấy mình vẫn còn ở Thiên Phủ cung, cả ngày nằm ở bên hồ, làn váy lay động, cành trúc rủ xuống, chắn đi ánh sáng chiếu vào mắt ta, Tỳ Huân cuộn tròn người lại để ta gối đầu, mùi rượu hoa đào thoang thoảng trong gió.
***
Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ lịch kiếp.
Ti Mệnh vừa nghe tên người đó, ngay cả liếc một cái cũng không, trực tiếp ném cuốn sổ mệnh cách xuống bên cạnh, Tỳ Huân nhìn thoáng chủ tử của mình một cái, thở dài, bỗng chốc hóa chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-bat-tan/2877352/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.