Nam Minh Triều chuẩn bị lên bảy tuổi, hàng xóm bên cạnh có một người mới chuyển đến. Dù thằng bé còn nhỏ nhưng rất thông minh, thấy ba ba Thái Gia vất vả ‘trông nom’ mẹ với chú Thương Lan nhà bên tay trái. Bây giờ còn thêm ‘trông nom’ chú dạy aerobic nhà bên tay phải nên thằng bé rất thương ba.
Bình thường mẹ chả thèm tập tành gì, ba thúc giục mãi mẹ mới cùng ba con cậu múa may vài động tác yoga trên phòng tập của gia đình. Nhưng từ khi chú aerobic kia tới, mẹ đều đặn ngày nào cũng hẹn cô Nữ Nữ đi tới công viên trong khu nhà mình để tập.
Chưa bao giờ mà Nam Minh Triều thấy ba và chú Thương Lan thân thiết đoàn kết đi bắt gian đến thế. Cậu được ba ba bế trên tay, nhìn thấy thầy dạy aerobic đi tới chỗ của mẹ, lợi dụng việc chỉ dạy động tác mà động tay động chân mẹ cậu.
“Ba ơi, hay để con chạy tới phá nha.”
“Không được, cháu đi nhiều rồi, bây giờ mà tới là người ta nhận ra ngay.”
Hàng Thương Lan lên tiếng ngăn cản. Dù bản thân cũng có con thậm chí là nhiều hơn Nam Thái Gia một đứa nhưng cả hai con bây giờ đều đã học lớp lớn cấp hai, cấp ba hết rồi. So với tình cảnh một mình đi bắt gian thì Nam Thái Gia phải bế theo con trai vì sợ thằng bé chạy chậm, trông Nam Thái Gia rất giống người cha khắc khổ.
Nam Thái Gia thấy vợ mình cười hớn hở với người ta là ghen tuông mờ mắt:
“Thằng ranh đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3447306/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.