Nam Thái Gia không coi đó là một lời khen mà là điều hiển nhiên, anh nói đùa:
“Nhà xây cho hội giúp việc ở nên vậy đấy!”
Thiều Vân San bật cười thành tiếng.
Hai người càng quen lâu càng có những cuộc gọi dài trên ba mươi phút, nhưng cuộc gọi mà kéo dài tới năm sáu tiếng thì đây là lần đầu tiên. Nam Thái Gia đã sạc điện thoại lúc cô ngủ nhưng cô thì không nghĩ anh cứ giữ liên hệ cho tới tận giờ nên không cắm sạc dự phòng. Mắt thấy chỉ còn lại vạch đỏ mờ thì nói:
“Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải sạc máy đã.”
“Không vừa sạc vừa giữ được à?”
Nam Thái Gia không muốn tắt máy.
Thiều Vân San nhìn anh đã cầm quần áo trong tay, cô ngứa miệng nói:
“Vậy anh thay đồ đi, tôi sẽ giữ máy đến khi anh thay xong.”
“???”
Viện Viện bên cạnh vì câu nói đó mà tỉnh, con bé e ngại nhìn cô xong lại vờ vịt nhắm mắt ngủ tiếp. Con bé quen rồi.
“Biến thái à?”
Nam Thái Gia nhịn không được mà mắng một câu.
“Em càng ngày càng không biết giữ chừng mực rồi đấy! Tôi là đàn ông tôi cũng chưa dê xồm như em… đâu…”
Anh chưa nói hết câu, Thiều Vân San đã tắt bụp điện thoại. Cô bĩu môi, nghĩ bụng đã không cho xem thì thôi anh lại còn già mồm.
Nam Thái Gia đầu bên kia bị cô chọc điên.
Thế nhưng, anh vẫn nhớ mà nhắn cho cô một tin rằng chút nữa anh tới đón cô đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3417441/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.