Rồi có bữa món ăn hợp khẩu vị, cô lỡ ăn nhiều đến mức no phình bụng, cả người mệt mỏi khó chịu anh cũng nói:
“Em ăn cứ như quân chết đói vậy. Đời còn dài, đồ ăn còn nhiều, đâu ai ăn hết của em đâu?”
Cô cau có kêu lên:
“Sao lúc tôi ăn anh không nói như vậy đi?”
Cứ để người ta ăn cho thả ga rồi mới lải nhải là sao?
Anh ái ngại đáp trả:
“Tôi nói vậy để em rút kinh nghiệm, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đâu thể nhìn ra được lúc nào em no đâu?”
“Thế anh nói ít thôi!”
Cô cáu bẩn mắng anh.
Nam Thái Gia bị mắng ngược thì im lặng suy nghĩ, cuối cùng, anh đành nói:
“Vậy được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Kết quả của câu nói đó chính là Nam Thái Gia rất để ý tới lượng thức ăn cô nạp vào cơ thể. Đi ăn với nhau nhiều nên bây giờ anh đã bắt kịp khoảnh khắc cô ăn ‘vừa đủ’ sẽ lên tiếng ngăn cản không cho cô ăn thêm nữa.
Về vấn đề tập tành, anh rất đều đặn, còn cô thì nửa vời, ngày vui thì đi, không vui thì ở nhà làm việc hoặc xem tivi.
Nam Thái Gia vậy mà lại không hài lòng, anh rủ cô tới nhà mình tập không được nên đành chăm chỉ tới Neyu Ah để kiểm soát cô, kéo cô rèn luyện sức khỏe. Nghĩ mỗi ngày có Nam Thái Gia ở phòng tập đợi mình, Thiều Vân San tự nhiên chăm chỉ đến lạ, đi không sót buổi nào, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390101/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.