🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mọi người đã lâu không nhìn thấy Thiều Vân San xuất hiện kè kè bên Hàng Thương Lan khi anh tới phim trường, cho nên lúc chạm mặt ánh mắt họ như thể đã vài năm mới gặp lại.

Ai nấy đều thể hiện thái độ vui mừng, thực tế lòng họ nghĩ gì Thiều Vân San cũng có thể đoán ra. Cô vờ như không hiểu, ngoài mặt tươi cười đáp lại. Sau đó chủ đích phân phó Viện Viện đi tặng hoa những người khác. Về phía mình, cô ôm hai bó hoa riêng đi về phía cặp đôi nam nữ đóng chính.

“Nữ Nữ, anh Lục, chúc mừng hai người.”

Vương Lục nhận lấy bó hoa bị cô ‘hời hợt’ đưa sang. Đặc biệt đối với Nữ Nữ, Thiều Vân San cẩn trọng bước gần lại, nhẹ nhàng đưa bó hoa lên:

“Bộ phim đóng chính đầu tay có nhiều khó khăn lắm phải không…?”

Nữ Nữ khẽ gật đầu, đôi mắt đem theo chút mơ màng vì không nghĩ Thiều Vân San lại quan tâm tới chúc mừng mình.

“Cố gắng lên nhé! Đây là khởi đầu tốt đẹp, Nữ Nữ sẽ thành công sớm thôi!”

Thiều Vân San vui vẻ hướng bó hoa về phía cô ấy, bó hoa Tulip tượng trưng cho sự nổi tiếng, giàu có và tình yêu hạnh phúc ngoài ra còn mang biểu tượng vĩnh hằng… trong lòng cô, tình yêu của Nữ Nữ Thương Lan sẽ không bao giờ thay đổi. Mà đây là loại hoa Nữ Nữ thích nhất, cũng là loại hoa Phí Tiểu Uyển cô chủ ý lựa chọn để điểm xuyết vào nội tâm mạnh mẽ của con gái cưng.

Thanh Hàn Nữ một lần nữa bất ngờ vì Thiều Vân San tặng mình hoa Tulip, cẩn thận nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều là hoa hồng hoặc hoa hướng dương. Chỉ có mình mình là được tặng riêng hoa Tulip. Cô ấy chưa từng nói với ai ngoài Hàng Thương Lan đã quen từ bé biết việc bản thân mình thích loài hoa này.

“Cảm ơn…”

Ngập ngừng một chút, Thanh Hàn Nữ vẫn quyết định hỏi ra thắc mắc của mình:

“Tại sao cô biết tôi thích hoa Tulip vậy?”

Đây có đúng là tác phong của người luôn gây khó dễ cho mình không? Thanh Hàn Nữ nghi hoặc.

Thiều Vân San cười hạnh phúc, càng nhìn Nữ Nữ càng thấy cưng:

“Đối với tôi, khi yêu thích một người thì việc biết tới điều cơ bản như sở thích hay thói quen của người đó chắc chắn không phải là chuyện gì to tát.”

Những người xung quanh đang dỏng tai nghe lén cũng ngớ người vì câu nói đầy mùi phô trương mà không kém phần tình tứ của cô.

Thanh Hàn Nữ bị dọa cho không nói được gì.

Thiều Vân San bật cười khẽ khi thấy phản ứng của cô ấy. Nghĩ tới bản thân muốn có ảnh riêng với con gái cưng, cô đã vội mở điện thoại, định gọi Viện Viện tới chụp ảnh cho nhưng con bé ở xa quá thế là đẩy sang Vương Lục:

“Anh chụp cho chúng tôi vài bức ảnh đi.”

Vương Lục tỉnh táo hơn mọi người, anh bình tĩnh nhận lấy điện thoại, nâng máy lên.

Thiều Vân San chủ động khoác tay Nữ Nữ, mỉm cười xinh đẹp.

Vương Lục đếm ‘một, hai, ba…’ liên tục. Thiều Vân San hết khoác tay lại đổi sang dựa đầu vào vai Thanh Hàn Nữ. Vẻ mặt Thanh Hàn Nữ gượng gạo vô cùng, nhưng vẫn cố gắng phối hợp tạo dáng.



Vài kiểu sau, điện thoại Thiều Vân San có tin nhắn tới. Vương Lục nhìn vào dòng tin nhắn nổi trên màn hình, Nam Thái Gia gửi:

[Chiều nay em đi tập không?]

“Được chưa, được chưa?”

Thiều Vân San không thấy Vương Lục lên tiếng, cô háo hức hỏi.

Vương Lục thoáng bừng tỉnh, gật đầu lia lịa:

“Nhiều ảnh lắm rồi.”

Thiều Vân San bấy giờ mới buông Nữ Nữ ra chạy về phía Vương Lục. Vừa xem ảnh vừa cảm thán:

“Ôi xinh quá! Đúng là mỹ nữ.”

Vương Lục nhìn cô vừa zoom mặt Thanh Hàn Nữ lên vừa khen thì vô cùng khó hiểu, không phải hội con gái chụp ảnh xong việc đầu tiên là phải xem mình có xinh đẹp hay không à?

Thanh Hàn Nữ đứng ngây ra ôm bó hoa, không biết Thiều Vân San đang khen mình nên cất giọng nói:

“Cô vốn xinh đẹp, chụp như nào cũng đẹp.”

Thiều Vân San ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của con gái cưng. Cô vui vẻ đáp:

“Chúng ta đều xinh, mỗi người một vẻ không thể so sánh.”

Ngay lúc cô đang hào hứng, Tả Hữu Tịch từ đâu đi tới chỗ mấy người. Vừa thấy đã vội vàng đến làm thân:

“San San, chúng ta cùng chụp ảnh đi. Đã lâu rồi hai mình chưa có bức ảnh nào chụp chung cả.”

Trước kia hai người thân thiết đoàn làm phim ai cũng thấy.

Thiều Vân San nhìn Tả Hữu Tịch, bên cạnh cô ta còn có Ngô Thanh Hà, hiển nhiên hai người này định tới ké miếng tiếng tăm của cô chứ gì? Nụ cười của cô cứng lại, cô rất thản nhiên từ chối:

“Ôi, tự dưng có điện thoại, tôi đi nghe điện thoại chút nhé!”

Dứt lời cô lập tức rời khỏi chỗ này.

Vương Lục ở bên cạnh nhìn màn hình cô suốt, anh có thấy cuộc gọi nào đâu? Thanh Hàn Nữ cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Lục, anh khẽ lắc đầu ra hiệu, nhận được câu trả lời, lòng cô ấy đầy tâm tư nhìn theo Thiều Vân San.

“Hừ, đắc ý gì chứ?”

Tả Hữu Tịch bỏ lại một câu không rõ mắng Thiều Vân San hay Thanh Hàn Nữ rồi cùng Ngô Thanh Hà bỏ đi.

Mọi người trong đoàn làm phim nhìn tình hình, kết luận: thời thế thay đổi, vị thiên kim thị phi kia đã chuyển đối tượng thích từ Hàng Thương Lan sang Nam Thái Gia, cũng chuyển luôn cả bạn thân từ Tả Hữu Tịch sang Thanh Hàn Nữ. Chuyện vô cùng lạ lùng nhưng nó đã xảy ra.



Thiều Vân San ra một góc, cô gửi lại cho Nam Thái Gia một tin:

[Không đi.]

[Em bận gì à?]

[Tôi có chút việc.]

Nhìn thấy Nam Thái Gia đang soạn tin nhắn, lòng cô hơi chút mong chờ.

“Sao lại ngồi đây?”

Nghe giọng nói, Thiều Vân San lập tức quay lại nhìn.

Hàng Thương Lan đem theo bó hoa Tulip giống y như bó cô đã tặng Thanh Hàn Nữ. Từ ngày đưa Hàng Trình Vũ ra nước ngoài trông đôi mắt của anh cứ đượm buồn. Có lẽ Hàng Trình Vũ đã nói không ít những lời tổn thương anh, nhưng không sao… sau này khi trưởng thành hơn, cậu ấy sẽ hiểu ra thôi.

“Em tới chúc mừng mọi người.”

Cô kiềm chế cảm xúc xao xuyến trong lòng, cố gắng bình tĩnh trả lời anh.

“Ừ.”

Anh nhàn nhạt đáp rồi lập tức đi ngang qua cô, hướng đi như thường lệ đều thẳng tới chỗ của Thanh Hàn Nữ. Việc Thiều Vân San không bám theo anh, anh cảm thấy thoải mái. Nhưng cô lại qua lại với Nam Thái Gia… điều đó khiến anh giận. Tên đàn ông đó không tốt, cô biết rõ hắn là người như vậy, cũng biết rõ thái độ của anh không ủng hộ… tại sao còn cố ý đâm đầu vào?

Nhìn thấy Thanh Hàn Nữ đã ôm một bó hoa y sì bó của mình, ánh mắt Hàng Thương Lan nghi hoặc. Thấy vậy, Thanh Hàn Nữ vội vàng nói nhỏ là do Thiều Vân San tặng, anh được đà rất bất ngờ:

“Cô ấy biết em thích hoa Tulip à?”

Thanh Hàn Nữ khó hiểu trả lời:

“Em tưởng cô ấy hỏi anh?”

Hàng Thương Lan khẽ lắc đầu.

Hai người trầm mặc, trong đầu tự nhiên lại nghĩ đến khả năng cao là do Nam Thái Gia chỉ điểm. Dù sao Nam Thái Gia cũng có nhiều chiêu trò bỉ ổi hơn, anh ta muốn biết chuyện gì thì không ai giấu nổi.

Vương Lục đang làm người đại diện cho mảng nước hoa của Nam Thị nên cũng ngại qua lại với Hàng Thị người luôn đối đầu với Nam Thái Gia. Hai người qua loa chào hỏi xong Vương Lục lập tức đi sang chỗ khác.

“Vân San, chúng ta cũng chụp một tấm hình đi.”

Thiều Vân San vừa nhận điện thoại của Nam Thái Gia gọi tới, đầu dây bên kia Nam Thái Gia nghe thấy giọng đàn ông, anh đã hỏi:

“Ai vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.