Nam Thái Gia bị câu nói của cô làm cho ngoài ý muốn, anh khẽ bật cười. Chiếc xe lái đi rồi, một tay anh vòng qua kéo cô ôm một cái.
“Không sao, mẹ trẻ… em không nhớ thì tôi vẫn sẽ tới thăm em…”
Thiều Vân San đập khẽ vào cánh tay anh để nó thu về vị trí cũ, cô khó ở nói:
“Đừng tự nhiên ôm tôi như thế, tôi có người yêu rồi đấy!”
“Vậy em chia tay người yêu đi.”
Nam Thái Gia thản nhiên đề nghị, không quên bồi thêm:
“Vả lại, đang sống ở Tây… Em thoáng một tí đi, đừng bảo thủ như vậy.”
Cô lại đập anh thêm một cái nữa, tuy nhiên tay cô còn đau hơn:
“Quả nhiên là suy nghĩ của mấy người không đàng hoàng, tôi không dám học đòi như anh.”
Nam Thái Gia nhất thời nghẹn lời, nhưng anh đã tinh tế nhận ra tay cô vì đánh mình mà đau cho nên chủ động đưa sang nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi cô. Thiều Vân San tưởng anh định giở trò sàm sỡ mình mà tính nổi khùng lên thì anh đã lật ngửa bàn tay cô, nhìn thấy màu đỏ hồng đã dùng giọng điệu nửa quan tâm nửa đắc ý nói:
“Thấy chưa, em đánh tôi chưa chắc tôi đau đâu, mà người đau là em đó.”
Thiều Vân San ngơ cả ra.
Nam Thái Gia đan bàn tay mình vào tay cô, vẻ rất hưởng thụ:
“Làm sao đây…? Kẻ không đàng hoàng như tôi lại nhắm trúng người đạo đức nửa vời là em rồi…”
“Đạo đức nửa vời?”
Thiều Vân San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390080/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.