Bà Thanh bấy giờ mới giải thích:
“Mẹ lỡ làm đổ nước lên người cô ấy.”
Bà không nói Lạc Liên Chi đã làm khó mình, Thanh Hàn Nữ cũng là người không phải thánh, không đoán được chuyện gì xảy ra.
“Sao mọi chuyện lại thành thế này ạ?”
Thấy cô ấy ám chỉ về phía mình, Thiều Vân San tự dưng hơi chột dạ. Cô lảng tránh ánh mắt của Nữ Nữ mà nhìn đi xung quanh. Trong lúc vô tình, ấy thế mà cô đã bắt gặp ánh mắt ‘lạ mà quen, quen mà lạ’ của ai đó…
Cả người Thiều Vân San hơi sững lại…
Nghe bà Thanh bất đắc dĩ nói ra:
“Mẹ muốn giặt đồ cho cô ấy, nhưng cô ấy đã hiểu lầm ý mẹ… Vậy là cô bạn này đã tới giải thích giúp mẹ một chút.”
Cô nghĩ: đúng là mẹ nữ chính, nói câu gì cũng khiến người ta cảm thấy muốn hòa bình câu nấy. Không drama sóng gió, không kích động người đối diện.
Một tai cô nghe là thế, một bên kia tầm chú ý vẫn dừng trên người đàn ông đang đứng bên ngoài câu chuyện.
Đó không phải Hàng Thương Lan…
Là Nam Thái Gia…
Cô không biết tại sao, ngay lúc nhìn thấy người đàn ông đứng cao ngạo giữa đám đông đang xem trò, hai tay anh xỏ trong túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này… tâm tình cô tự nhiên loạn hết cả lên.
Nam Thái Gia vốn dĩ đang nhìn cô cho nên khi cô bắt gặp ánh mắt anh, anh lập tức đáp trả bằng một cái đá lông nheo và ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390061/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.