Thiều Vân San ngẫm nghĩ, Lạc Liên Chi trong nguyên tác cũng gian xảo không kém. Trước mặt Nam Thái Gia cô ta sẽ luôn tỏ vẻ yếu thế, nhưng không có anh thì quay trở về bộ mặt thật của mình.
Kỳ thực ở nơi này không phải trung tâm thương mại nên không có cửa hàng quần áo, từ quãng đường trở ra phải đi bộ cả cây số. Vào tới đây để vui chơi mà lại bị rơi vào tình thế tắm nước ngọt thế này, phải cô cô cũng giận. Nhưng nhìn người phụ nữ kia cô vô tình sinh ra cảm giác tội nghiệp.
Những người xung quanh đều đồng cảm với Lạc Liên Chi, dù cô ta chửi bới một người già hơi quá đáng nhưng nhìn tình cảnh chật vật của cô ta mọi người cũng dễ dàng thấu hiểu được.
Lạc Liên Chi đi với Nam Thái Gia tới sự kiện ánh sáng, anh luôn lạnh lùng vô cảm nhưng vì anh đồng ý đi với mình nên cô ta rất vui. Hai người đi dạo trên con phố đi bộ đông người qua lại, được một đoạn cô ta cũng không rõ vì sao Nam Thái Gia đột nhiên xa xẩm mặt mày vẻ rất khó coi. Nhìn theo tầm mắt của anh chỉ thấy có vài cặp đôi xa xa đang chụp hình thôi mà.
Từ lúc đấy đến khi gần vào quảng trường âm nhạc, trạng thái của anh tệ đi trông thấy khiến cho Lạc Liên Chi đang vui vẻ cũng bị buồn bực theo. Cô ta càng không dám nhìn vào mắt anh nên cứ rụt rè đi bên cạnh, cho đến khi quay sang thì đã không thấy Nam Thái Gia đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390058/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.