“Em…”
Thiều Phong Vân không nói được lời nào, cô cũng không truy cứu nữa, trả lại cuốn sách cho thằng bé.
Dòm dòm cô một lúc, thấy cô tựa đầu ra ghế sau nhắm mắt Thiều Phong Vân mới yên tâm mở điện thoại ra. Tin nhắn đang soạn dở được chỉnh sửa và gửi cho Hàng Trình Vũ:
[Hôm nay chị tớ có đi.]
Dù đã chuyển trường nhưng sống chung khu với Hàng Trình Vũ nên Thiều Phong Vân vẫn còn sợ cậu ta. Cậu ta bắt ép cậu phải nói cho cậu ta biết ngày nào chị cậu đi tập. Không rõ lý do vì sao Hàng Trình Vũ làm vậy nhưng Thiều Phong Vân cảm thấy rất có lỗi với chị gái. Tuy nhiên cậu chẳng dám phản kháng với Hàng Trình Vũ nên mới lén lút như thế.
Trong lúc thằng bé soạn tin nhắn, không nghĩ đến bà chị đang nhắm mắt kia chợt mở hé ra. Những gì cần nhìn đều có thể nhìn hết. Đợi khi thằng bé cất điện thoại quay đầu nhìn cô thêm lần nữa, cô đã nhắm mắt lại như cũ.
Hôm trước trùng hợp gặp Nam Thái Gia ở Neyu Ah, Thiều Vân San không mong đen đủi gặp anh ta thêm nữa. Nhưng mà thế nào đó, hôm nay cô vẫn gặp Nam Thái Gia lúc đi vào thang máy. Dường như Thiều Phong Vân cũng nhận ra người kia, thằng bé đã nghe Thiều Khước nói rằng người của Nam gia là người xấu, cho nên khi nhìn thấy Nam Thái Gia tới gần hai người đột nhiên thằng bé xù lông lên đổi chỗ cho cô.
Tính ra, khi yên vị trong thang máy thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390041/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.