🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm muộn không biết đi đâu, vào hộp đêm Gnourt cũng chưa có gì vào bụng cho nên Thiều Vân San đã cùng Viện Viện tới một cửa hàng tiện lợi mở hai tư giờ. Dưới ánh nhìn bất ngờ của con bé, cô đã mua hai hộp mì, xúc xích, một vài món ăn vặt khác và hai chai nước coca rồi chọn một bàn để ăn.

Viện Viện vẻ mặt không ngờ tới, con bé nói:

“Chị ơi, mấy đồ ăn nhanh này không tốt đâu ạ.”

Cô buột miệng nói:

“Không chết đâu, em cứ tự tin mà ăn đi.”

Viện Viện chỉ đành nghe cô, tại đêm rồi mà còn vận động nên cũng đói. Mà trong lúc hai người đang ăn, có một người khác đặt đồ ăn lên chỗ bên cạnh. Cô đưa mắt nhìn sang, không ngờ là Vương Lục.

Anh ta cả người mặc đồ ngủ, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen nhưng đã được tháo ra ngay lập tức. Cô hơi bất ngờ đoán chắc là nhà anh ta gần đây. Anh ta cũng nhìn cô, xong thì tự mở đồ ăn ra ăn.

Cô thầm nghĩ: hóa ra người nổi tiếng cũng ăn mì hộp như ai.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, Vương Lục đưa mắt qua:

“Sao? Lạ lắm à?”

Cô gật đầu rồi quay đi tiếp tục công việc ăn mì của mình. Lòng tiếc nuối vì Vương Lục đã nhuộm lại tóc đen để quay lại đóng phim với Nữ Nữ. Cô thật sự thích mái tóc bạch kim của anh ta, nhưng nhìn anh ta của hiện tại trông đã hiền hơn nhiều.

Vương Lục nửa đêm bụng kêu gào, vì hết đồ ăn dự trữ sẵn trong nhà… cũng bởi anh toàn đi sớm về khuya không kịp chuẩn bị nên mới phải ra ngoài. Định bụng mua xong rồi trở về luôn, ai nghĩ lại gặp cô.

Nhớ tới chuyện ồn ào và việc cô bị chửi trên mạng gần đây, anh ta ăn được mấy miếng thì chủ động nói:

“Cô vẫn ổn chứ?”

Thiều Vân San hơi khó hiểu:

“Ổn chứ sao không?”

Vương Lục nhìn nốt ruồi dưới chân mày của cô thêm vài giây rồi gật đầu quay đi:

“Tôi cũng đã đoán ra, chỉ muốn xác nhận chút thôi. Cô không có vấn đề gì thì tốt.”

Nghe anh ta nói vậy thì cô đã hiểu được ý Vương Lục nói là chuyện cô bị fan anh ta chửi trên mạng. Cô đã sớm vứt bỏ tài khoản cũ của Thiều Vân San nguyên tác mà lập một tài khoản khác để tên ‘Uyển Uyển’. Cho nên tài khoản ‘Thiều Vân San’ gặp sóng gió cỡ nào cũng không liên quan tới cô.

Cô gật đầu.



Anh ta cũng chỉ nói dăm ba câu như vậy, ăn xong thì rời đi trước.



Hai hôm sau vào buổi sáng sớm, Thiều Vân San bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức. Nhớ tới hôm nay là ngày đầu nhập học ở trường mới của Thiều Phong Vân, cô không thể không sửa soạn đưa thằng bé đi.

Nhưng, lúc xuống dưới phòng khách cô bị ông Thiều và Thiều Phong Vân nhìn bằng ánh mắt khác thường.

“Sao hai người nhìn con lạ vậy?”

Thiều Khước tức giận quát cô:

“Thứ mất nết, cô còn không nhìn lại trò tốt đẹp mà mình làm ra đi?”

Cô chưa hiểu chuyện gì nên hơi gắt lên cãi ông:

“Có chuyện gì ba không thể bình tĩnh nói được hay sao? Tại sao ba cứ kiếm chuyện với con vào sáng sớm vậy?”

Tâm trạng buổi sáng ảnh hưởng tới cả ngày dài, ông đã không dưới hai lần mắng cô vào sáng sớm rồi.

Thiều Phong Vân thấy cô vẫn bình tĩnh thì vội vàng đi tới cho cô xem màn hình điện thoại của mình. Hóa ra là mấy tin tức tiêu cực trên mạng, họ chụp được ảnh cô ở trong Gnourt thì nói cô ăn chơi thác loạn, còn có cả ảnh nửa đêm cô ngồi với Vương Lục. Dù hình không rõ lắm, nhưng màu đồ trên người trùng khớp với ảnh cô ở trong hộp đêm. Dư luận người thì nói cô cùng Vương Lục đi tới mấy nơi bẩn thỉu, người thì nói cô đang cố làm vấy bẩn anh ta nửa đêm còn gọi anh ta ra hành hạ nữa?

Quan trọng bây giờ là tin tức ảnh hưởng tới Vương Lục, cũng ảnh hưởng đến bộ phim mà anh ta đang đóng với Nữ Nữ. Trong thâm tâm cô kêu bộp một tiếng. Có phải cho dù cô không chủ động đi chọc Nữ Nữ, thì sức mạnh của ‘sách’ vẫn khiến cô có thể tạo ra vài lần chấn động ảnh hưởng tới cô ấy, thúc đẩy cô ấy và mọi người vẫn ghét cô theo đúng nguyên tác hay không?

Cô thở dài, nói với Thiều Khước vẫn đang thao thao bất tuyệt mắng cô:

“Ba điều tra cho con đi, con thật sự không cố ý.”

“Không cố ý? Cô kéo cả Viện Viện đi còn nói không cố ý? Hay cô định nói là Viện Viện bắt ép cô đi?”

Nói tới Viện Viện, cô nhìn về phía nhà bếp nơi mà con bé hay đứng, không thấy người đâu liền hỏi:

“Viện Viện đâu rồi ba?”

Thiều Khước không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nhìn biểu hiện của ông, cô sốt ruột đến cuống lên:

“Ba nói đi, ba đã làm gì con bé rồi?”



Cô nói mà như hét lên khiến cho Thiều Phong Vân khẽ run mà lùi lại một bước, Thiều Khước cũng không nghĩ cô phản ứng dữ dội chỉ vì một người giúp việc còn hơn là khi cô đọc được tin tức.

“Ba cô chết ra đây cô chưa chắc đã cuống lên như vậy đâu.”

Đôi mắt cô sắc lại, lặp lại một lần nữa:

“Con hỏi: Viện Viện đâu rồi?”

Ông cũng sợ cô mất bình tĩnh mà làm càn, cho nên miễn cưỡng nói:

“Tôi cũng chỉ phạt con bé đó có một chút, chưa đánh chết nó đâu mà cô sợ.”

Thiều Phong Vân thấy ba thỏa hiệp, lúc này mới dám nói:

“Chị ơi… chắc là chị ấy đang ở ngoài vườn.”

Cô lập tức chạy ra ngoài vườn lớn, trước khi đi không quên nói với thằng bé:

“Hôm nay em tự đi học một mình nhé, đừng suy nghĩ nhiều quá!”

Thiều Phong Vân nghe cô an ủi dù người gặp chuyện là cô… thằng bé đột nhiên cảm thấy lòng mình như có một dòng nước ấm chảy qua. Một điều mà cậu vẫn không dám tin cả tuần nay rằng: chị gái cậu đã thực sự thay đổi rồi…



Viện Viện bị phạt chuyển thành người làm vườn, từ giờ không được làm người giúp việc thân cận của cô nữa. Nhìn con bé chưa gì đã trầy trật, cô có chút tội nghiệp kéo con bé vào nhà bất chấp sự can ngăn của con bé. Viện Viện trong nguyên tác đã hầu cạnh bên Thiều Vân San từ nhỏ, tất nhiên những việc nặng nhọc làm cũng được nhưng sẽ không tốt bằng người khác. Việc làm tốt duy nhất chắc chỉ là chân chạy vặt giở trò xấu với Nữ Nữ và tình địch khác theo lệnh của cô mà thôi.

Ông Thiều dù bực tức nhưng cũng không nói quá nhiều về việc cô kéo Viện Viện về lại. Hiện tại ông còn đang vắt óc lên xem phải xử lý việc ồn ào kia thế nào.

Cả ngày Thiều Vân San buồn bực không vui. Kỳ thực, nếu không ảnh hưởng tới Nữ Nữ, cô đã chẳng thèm quan tâm. Biết ngay, tới đầu giờ chiều Nữ Nữ đã gửi tin nhắn muốn gặp mặt cho cô.

‘Con gái ruột’ gọi mẹ ra một quán cafe vắng. Từ hôm xuyên sách, đến nay cô mới gặp lại Nữ Nữ, Nữ Nữ hôm nay mặc một chiếc váy màu ghi, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng đã vô cùng xinh xắn.

Bao nhiêu phiền muộn bỗng hóa thành mây khói hư vô.

Cô nhớ tới khoảng thời gian mình căng thẳng vì công việc, cũng chỉ có giây phút ‘vẽ về tình yêu’ của Nữ Nữ và Thương Lan mới khiến cô cảm giác mình còn sống. Bây giờ gặp trực tiếp, quả nhiên xung quanh Nữ Nữ có một loại cảm giác chữa lành rất đặc biệt, cũng có thể gọi là ‘hào quang nữ chính’.

Nhưng Nữ Nữ thì không vui khi gặp cô, cô ấy mặt mày u sầu, giọng lạnh tới âm độ:

“Thiều Vân San, cô đã hận tôi đến mức này rồi ư?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.