Nơi chôn cất, gần như bất kỳ gia tộc nào cũng có, chuyên dùng để mai táng những trưởng bối đã qua đời qua các đời. Giống như tổ địa của Hải tộc trong Tứ Cảnh Tàng, chính là nơi chôn cất, chỉ bất quá cách gọi khác mà thôi. Nơi chôn cất của Khương thị, tự nhiên cũng là như thế. Mặc dù Khương Vân cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến tộc nhân Khương thị không thể tiến vào nơi chôn cất nữa. Thế nhưng trong suy nghĩ của hắn, nơi chôn cất của Khương thị, cho dù bên trong có cơ duyên, có phương pháp có thể tăng cường thực lực của người khác, nhưng nói cho cùng, chính là một mảnh hoàn toàn tĩnh mịch chi địa. Phải biết là nơi đó tràn ngập những ngôi mộ, chết chóc nặng nề. Thế nhưng, ngay lúc này, phơi bày ra trước mắt hắn, rõ ràng là một thế giới rực rỡ ngũ thải tân phân! Diện tích của thế giới này cực kỳ lớn, liếc nhìn căn bản cũng không nhìn thấy điểm cuối. Tự nhiên, thần thức cũng không thể tiến vào bên trong. Thế nhưng, ánh mắt đi tới chỗ nào, có thể nhìn thấy từng đạo quang mang rực rỡ ngũ sắc, tựa như hào quang thụy thải, tràn ngập khắp nơi trong thế giới này. Mà nguồn gốc của những quang mang này, chính là những thứ trôi nổi bên trong. Những thứ này, có cái là vật thể thực chất. Ví dụ như lần đầu tiên Khương Vân nhìn thấy chính là một tòa núi cao vạn trượng nguy nga, phát tán ra quang mang màu vàng đất. Có cái lại là vật hư ảo, ví dụ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5055530/chuong-4892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.