"Đại sư?" Nhìn thấy Độ Ách đại sư, Khương Vân hơi sững sờ, vừa định ngồi dậy, nhưng toàn thân lập tức truyền đến một cỗ đau đớn kịch liệt, cũng khiến hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình hôn mê. Chịu đựng lấy đau đớn, Khương Vân khẽ hỏi: "Đại sư, sao lại là ngài ở đây?" Hắn nhớ rõ mình bị một tia thần linh chi lực được Thiên Địa Tế Đàn triệu hồi phản phệ, thiếu chút nữa bỏ mình, cuối cùng là bị người áo đen kia mang đi. Sao bây giờ người áo đen kia không thấy tăm hơi, lại biến thành Độ Ách đại sư đang trông chừng mình. Độ Ách đại sư thản nhiên nói: "Ngươi xem trước một chút tình huống thân thể của ngươi, trước đó ngươi bị thương không nhẹ." Khương Vân tự nhiên biết mình bị thương không nhẹ, cái gọi là lực lượng thần linh không biết đến từ đâu kia, thật sự là lớn đến đáng sợ. Bất quá, tất nhiên là mình có thể thức tỉnh, vậy thì nói rõ, tính mạng của mình ít nhất không lo. Thần thức quét qua thân thể và bên trong cơ thể, mặc dù biết rõ không chết được, nhưng cũng khiến Khương Vân một trận sợ hãi. Trên thân thể của mình, vậy mà vẫn là tràn đầy vô số vết nứt, tất cả khí quan bên trong cơ thể hoặc là đã hủy diệt, hoặc là đang khôi phục. Tóm lại, nhục thân do hồn lực Yểm Thú của mình ngưng tụ mà thành, căn bản tìm không được một chỗ hoàn chỉnh. "Ta không có gì đáng ngại!" Khương Vân tránh né lấy thong thả ngồi dậy, quay đầu liếc nhìn bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5055508/chuong-4870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.