Khi Khương Vân rời khỏi Sơn Hải Giới, vì lo lắng cho an nguy của Sơn Hải Giới, nên hắn đặc biệt lưu lại một đạo thần thức của mình trong pho tượng của hắn ở bên trong. Lúc lưu lại đạo thần thức đó, thực lực của Khương Vân còn rất yếu, thần thức tự nhiên không có tác dụng quá lớn. Chỉ bất quá là để nó có thể nhắc nhở Khương Vân khi Sơn Hải Giới gặp phải sinh tử tồn vong. Khương Vân rời khỏi Sơn Hải Giới đã mấy trăm năm rồi, đạo thần thức này thủy chung không có bất kỳ điểm lạ nào. Nhưng mà bây giờ, hắn lại đột nhiên cảm giác được Sơn Hải Giới rung động, ý thức được bên trong Sơn Hải Giới tất nhiên là đã phát sinh biến cố trọng đại gì đó. Chỉ bất quá, hắn cũng không thể biết, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì cụ thể. Nhưng mặc kệ đã phát sinh chuyện gì, hắn cũng đã ngồi không yên, nhất thời đứng thẳng người lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng. Cũng ngay vào lúc này, bên trong hạt châu, thanh âm lo lắng của Dạ Cô Trần cũng theo đó vang lên nói: "Khương Vân, không tốt rồi, Sơn Hải Đạo vực đột nhiên có điểm lạ, có phải là xảy ra chuyện gì không?" Dạ Cô Trần, sau khi thay thế Đạo Tôn, bản thân đã cùng cấp với Sơn Hải Đạo vực. Giờ phút này, hắn cũng đồng dạng cảm giác được, toàn bộ Sơn Hải Đạo vực vậy mà đều chẳng biết tại sao phát ra rung động kịch liệt, phảng phất là sắp sụp đổ vậy. Lời nói của Dạ Cô Trần, khiến trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054926/chuong-4592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.