Những lời này của Khương Vân khiến trong mắt Hải Cửu Nhi đột nhiên sáng lên, giọng nói có chút run rẩy hỏi: "Ngươi nói, ngươi có thể giúp ta khôi phục bình thường, khôi phục lại dáng vẻ trước đây?" Khương Vân bàn tay chập lại, gốc cây lớn trong lòng bàn tay đã biến mất một lần nữa. "Mặc dù ta không biết tình huống cụ thể của Cửu cô nương, nhưng nghĩ đến, cũng hẳn là giống như đệ tử kia của ta." "Nếu như là vậy, ta hẳn là có vài phần nắm chắc có thể giúp Cửu cô nương khôi phục bình thường." Hải Cửu Nhi nói tiếp hỏi: "Vậy vị đệ tử kia của ngươi, bây giờ hắn thế nào rồi?" Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Hắn bây giờ rất tốt, tất cả bình thường." Do dự một chút, Hải Cửu Nhi lại hỏi: "Vậy, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không có người tìm ngươi, hoặc đệ tử ngươi gây phiền phức sao?" "Đã tìm rồi!" Khương Vân gật đầu nói: "Chúng ta cũng không cần che che lấp lấp nữa, ngươi ta đều là lòng dạ biết rõ, người kia, chính là Hiên Đế!" Nghe Khương Vân lại không thèm để ý chút nào nói ra danh tự Hiên Đế, thân thể của Hải Cửu Nhi không tự chủ được run một cái. Khương Vân đích xác là không để ý, dù sao nếu như chính mình xuất thủ giúp Hải Cửu Nhi, đến lúc đó Hiên Đế cũng tất nhiên sẽ biết rõ. Có thể, Hiên Đế sẽ đến tìm mình gây phiền phức, nhưng cũng có thể, Hiên Đế sẽ coi như không biết, chờ sau này cùng mình tính tổng sổ. Khương Vân thần sắc như thường nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054737/chuong-4403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.