Đế tọa của Vô Diễm Khôi Đăng là bốn con rối hình người dài chừng một tấc, quỳ trên mặt đất, cúi lưng cong eo, trên lưng đặt một chiếc đĩa tròn, trong đĩa có một đoạn bấc đèn. Mặc dù bấc đèn quanh năm phát ra ánh sáng, nhưng lại không có lửa, cho nên mới có cái tên Vô Diễm Khôi Đăng. Sau khi có được Vô Diễm Khôi Đăng, Khương Vân tự nhiên cũng đã cẩn thận xem xét bốn con rối kia, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ đặc thù nào. Ngay cả diện mạo của khôi lỗi cũng như đúc, rõ ràng là do người chế tạo Vô Diễm Khôi Đăng tùy ý điêu khắc theo một khuôn đúc thống nhất. Thế nhưng, ngay lúc này, theo hai mươi đạo hỏa diễm trường hà kia chảy vào trong thân thể của một trong bốn con rối, liền thấy trong hai mắt của con rối này, vậy mà sáng lên quang mang, như cùng sống. “Ông!” Một cỗ khí tức khổng lồ, bất ngờ từ bên trong khôi lỗi, phát tán ra! Khí tức này mạnh mẽ, không chỉ khiến Khương Vân biến sắc, mà ngay cả thân ảnh mơ hồ của Đế Tôn cũng cảm nhận được một cỗ nguy cơ, trong nháy mắt bao trùm trên người mình. Sau một khắc, hai mắt Khương Vân càng trợn tròn. Bởi vì, hắn bất ngờ nhìn thấy, con rối có ánh sáng trong mắt này, mặc dù vẫn quỳ tại đó, vẫn cúi lưng cong eo, nhưng lại đột nhiên hơi quay đầu, dùng đôi mắt sáng rực nhìn về phía Đế Tôn. Hơn nữa, con rối giơ ngón tay lên, chỉ hướng bàn tay đang hơi run rẩy, muốn rơi xuống của Đế Tôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054694/chuong-4360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.