Ngay lúc này, người có thể xuất hiện ở đây, dĩ nhiên chính là Hoa Xán! Sau khi Hoa Xán vội vã nói xong lời, trong mắt nhìn về phía Khương Vân, lại dâng lên một tia vẻ nghi hoặc. Bởi vì, bây giờ, trên người Khương Vân, hắn đã không cảm giác được hơi thở của Huyết Vô Thường. Khương Vân cũng đang nhìn Hoa Xán, hơn nữa lên tiếng nói nhẹ nhàng: "Hấp thu khí huyết, có thể khiến thương thế của ta khôi phục." "Những tù phạm gần chết này, khí huyết trong cơ thể đều vô cùng yếu ớt, cho dù ta hấp thu toàn bộ khí huyết của tất cả bọn họ, đối với trạng thái hiện tại của ta mà nói, cũng là muối bỏ biển." "Thà rằng đi hấp thu khí huyết của bọn họ, chẳng bằng, để ta hấp thu khí huyết của người này!" Khương Vân đích xác cần vội vã trị liệu thương thế của chính mình, khôi phục lực lượng của chính mình. Thế nhưng, hắn vẫn cứ không muốn đi hấp thu khí huyết của những tù phạm không oán không cừu với chính mình, cho dù liền như là Huyết Vô Thường đã nói, chính mình hấp thu khí huyết của những người đó, là đang giúp bọn họ giải thoát. Hoặc là hành vi của hắn, trong mắt Huyết Vô Thường mà nói, căn bản chính là cực kỳ cổ hủ. Thế nhưng, không lạm sát người vô tội, đây là nguyên tắc Khương Vân tu hành tới nay thủy chung kiên trì. Nguyên tắc này, sẽ không bởi vì chính hắn sắp chết mà thay đổi. Bất quá, Hoa Xán thì khác! Đến thời điểm này, với tâm trí của Khương Vân, tự nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054681/chuong-4347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.