Mộc Chính Quân hơi trầm ngâm, sau đó truyền âm nói: "Đây là bí mật lớn nhất của Mộc gia ta, vốn không thể nói cho người ngoài, nhưng tiểu hữu trong mắt ta cũng không phải người ngoài, cho nên ta tự nhiên có thể nói cho tiểu hữu." "Nhưng hi vọng tiểu hữu, nhất thiết không nên tiết lộ ra ngoài." Khương Vân đã sớm biết thứ Mộc Mệnh ăn vào tất nhiên cực kỳ quý giá, Mộc Chính Quân chịu nói cho mình đã cực kỳ khó được, cho nên gật đầu nói: "Mộc lão trượng yên tâm, ta không phải người lắm mồm." Mộc Chính Quân lúc này mới tiếp tục truyền âm nói: "Mộc gia ta có một gốc linh thụ, không biết là phẩm loại gì, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm." "Nhưng gốc linh thụ này, ẩn chứa Mộc chi lực khó có thể tưởng tượng, sinh cơ vô cùng tràn đầy, vì thế cũng khiến cho Mộc gia ta đã trở thành thế gia y dược." "Thậm chí có thể nói, chính là bởi vì sự tồn tại của gốc linh thụ này, mới có sự ra đời và quật khởi của Mộc gia ta." Một gốc linh thụ! Khương Vân sáng tỏ gật đầu, trong lòng lại có chút thất vọng. Nguyên bản hắn còn tưởng Mộc gia có đại bí mật ghê gớm gì, nhưng không nghĩ đến chỉ là một gốc cây. Mà đối với những thứ như linh thụ, Khương Vân kỳ thật không xa lạ gì. Nói đơn giản, linh thụ của Mộc gia, liền tương đương với thánh vật của Cửu tộc. Mộc Chính Quân tựa hồ là nhìn ra được Khương Vân có chút không quá coi trọng linh thụ của Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054403/chuong-4069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.