Hành động đột ngột và lời nói của Khương Vân thực sự đã làm chấn động tất cả tu sĩ có mặt. Căn bản không ai nghĩ tới, đối mặt với gần vạn tu sĩ đang nhìn chằm chằm vào cây roi trong tay hắn, Khương Vân lại dám phản khách vi chủ, chủ động khiêu khích. Tuy nhiên, những gì Khương Vân nói cũng là sự thật. Bất kể lời Hoàng Phủ Ngự nói về việc cây roi được luyện chế từ thân thể yêu tộc đến cùng phải hay không là thật, kỳ thật mục đích căn bản của mọi người, vẫn là vì cướp đi cây roi kia! Cho dù cây roi kia thật sự được luyện chế từ nhục thân và linh hồn của yêu tộc, dĩ nhiên sẽ khiến một số yêu tộc cảm thấy tức giận, nhưng giết Khương Vân, có thể hóa giải lửa giận trong lòng bọn họ sao? Thậm chí, nếu Khương Vân tặng cây roi cho bất kỳ một trong số những yêu tộc này, đối phương sẽ vì trong cây roi này có xương cốt của một vị tiên tổ nào đó của mình mà vứt bỏ không dùng sao! Sẽ không! Khương Vân một đường đi tới bây giờ, sao có thể không hiểu đạo lý đơn giản như vậy. Bọn họ chẳng qua là muốn tìm một lý do hợp lý cho hành vi cướp đoạt cây roi của mình mà thôi! Bởi vậy, chẳng bằng ở đây cùng những tu sĩ này hư tình giả ý, chi bằng dựa vào thực lực của chính mình, giết ra một con đường! Chuyện như vậy, Khương Vân cũng không phải chưa từng làm. Huống chi, vừa mới rồi, Trấn Cổ Thương đã cảm ngộ xong Đại Đế chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054222/chuong-3888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.