Lời nói này của Khương Vân, liền như từng cây kim thép sắc bén, không ngừng kích thích trái tim đang rỉ máu của Hoàng Phủ Ngự. Hắn há có thể không hiểu, Khương Vân lấy một ngàn năm trăm vạn Đế Nguyên Thạch này, không phải là dùng làm tiền đặt cược, mà là dùng làm mồi nhử, thành công câu được con cá lớn là mình lên, sau đó lại ném mình vào trong cục đánh bạc. Hắn càng rõ ràng, tất cả những gì Khương Vân làm, cũng chỉ là để phản kích sự địch ý và khinh thường của mình đối với hắn trước đó. Ngược lại là Tô Thiên Trần, thủy chung mặt không biểu cảm, tựa hồ căn bản không vì lời nói của Khương Vân mà động, chỉ là giống như Khương Vân trước đó, ánh mắt nhìn về phía những khối huyết phong thạch khác. Tất cả mọi người cũng hoàn toàn hiểu rõ, mà điều này cũng khiến trong ánh mắt bọn hắn nhìn Khương Vân, nhiều thêm một vệt vẻ kính sợ. Hoàng Phủ Ngự là người thế nào! Đừng nói toàn bộ Tứ Trấn Thành, cho dù là toàn bộ Tứ Loạn Giới, tu sĩ có thể được hắn để mắt, cũng không có mấy người. Bị hắn khinh thường, bị hắn xem nhẹ, đều là chuyện quá đỗi bình thường. Đổi lại là những người khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nhẫn nhịn, không dám phát tác. Nhưng Khương Vân lại cố tình dùng phương pháp trái ngược. Ngươi dám khinh thường ta, vậy ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho việc khinh thường ta. Một ngàn năm trăm vạn Đế Nguyên Thạch thì lại như thế nào, có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Ngự mất mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054208/chuong-3874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.