"Không!" Giọng nói của Khương Vân vừa dứt, Lữ Tử Tố liền vội vàng lên tiếng ngăn cản. Làm sao nàng có thể để Khương Vân thay mình đi mạo hiểm. Khương Vân cười lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng không cần lo lắng. Ngay lúc này, đề nghị của Tân Kiệt rõ ràng đã được tất cả phong ấn sư tiếp nhận. Điều này cũng có nghĩa là, trong số năm mươi hai người, nhất định phải phái một người, trước đi vào trong phong ấn trận dò đường. Lữ Tử Tố đích xác là người thích hợp nhất. Bây giờ ngay cả Lý Trường Tiếu cũng không chịu nói giúp Lữ Tử Tố, vậy nếu như Khương Vân không đứng ra, trừ phi huynh trưởng của nàng chịu thay thế nàng tiến về, nếu không, Lữ Tử Tố khẳng định muốn tiến vào phong ấn trận trước hết nhất. Mà cho dù Lữ Tử Duệ chịu đi, cũng là cực kỳ nguy hiểm, cho nên Khương Vân cảm thấy, chẳng bằng mình tiến vào. Ít nhất mình có một chút thủ đoạn, cho dù phong ấn trận này có nguy hiểm đến đâu, nhưng hẳn là có thể bảo vệ tính mạng của mình. Khương Vân chủ động xin đi, khiến mọi người đều có chút ngoài ý muốn. Nhất là Lữ Tử Duệ, càng là ánh mắt phức tạp nhìn Khương Vân. Trước đây, hắn còn cho rằng Khương Vân đã liên lụy muội muội của mình, thế nhưng bây giờ, làm huynh trưởng, hắn còn chưa đứng ra nói giúp muội muội của mình, Khương Vân lại đã trước một bước mở miệng. Do dự một chút, Lữ Tử Duệ nhỏ giọng nói: "Vẫn là ta đi thôi!" "Không cần!" Khương Vân khoát tay áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054095/chuong-3761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.