Khương Vân đối với việc phá giải phong ấn, thật sự đã đứng ở một độ cao cực kỳ lớn. Ngọn núi phong ấn của Lữ Phong Tông này, mặc dù nhìn qua có chút kinh người, nhưng tất cả đều chỉ là phong ấn phẩm cấp thấp. So với Mộng Uyên mà Phong Mệnh Thiên Tôn đã ném Khương Vân vào lúc trước, ngọn núi phong ấn này thật chỉ là tiểu vu kiến đại vu. Khi Khương Vân đứng dưới chân núi phóng tầm mắt tới, kỳ thật đã nhìn rõ ràng tất cả phong ấn của cả ngọn núi. Nếu hắn thật sự muốn phá vỡ tất cả phong ấn, chỉ cần một hơi thời gian là có thể làm được. Chỉ bất quá, hắn làm việc, luôn luôn có thói quen giữ lại một vài con bài chưa lật, không có khả năng vừa lên đã bày ra chính mình toàn bộ thực lực, cho nên, hắn chỉ cần bảo đảm có thể thu được danh ngạch là được rồi. Sau này, Tân Thắng vận dụng Phá Phong Phù, lúc này mới bức bách hắn không thể không tăng nhanh tốc độ, ba hơi phá vỡ tất cả phong ấn còn lại. Sở dĩ để phong ấn không tiêu tan, cũng là Khương Vân cố ý làm. Dù sao, đối với các đệ tử Lữ Phong Tông và Tân Thắng đám người có mặt khi ấy mà nói, nhãn lực của bọn hắn không có gì đặc biệt. Nếu phong ấn đều tản ra, thanh thế to lớn, tuyệt đối sẽ khiến bọn hắn cực kỳ chấn kinh. Mà phong ấn phá mà không tiêu tan, bọn hắn căn bản nhìn không ra thành tựu gì, ngược lại sẽ cho rằng Khương Vân là dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054087/chuong-3753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.