Trong số tất cả những người hái bảo vật tiến vào vực ngoại, không tính Phong Mệnh Thiên Tôn, Khương Vân biết rõ, chỉ có chính mình có thể bảo toàn ký ức. Thậm chí, căn bản không có bất kỳ lực lượng nào thêm vào trên người mình, để bóp méo ký ức của mình. Nhất là khi Khương Vân đối mặt với trung niên đại hán tu sĩ thủ thành, mắt thấy sắp đi vào đường cùng, khe hẹp không gian làm lối ra đột nhiên xuất hiện, cho hắn một sinh lộ. Tất cả những điều này đều khiến Khương Vân hoài nghi, chưởng khống giả trong bóng tối của toàn bộ thế giới vực ngoại, đúng là ông nội của mình. Bởi vậy, ông nội mới nói đợi mình ở vực ngoại, mới không nghĩ tới việc bóp méo ký ức của mình, mới để mình bình yên chạy trốn trước khi gặp nguy hiểm. Thế nhưng, nếu thật là ông nội khống chế toàn bộ thế giới vực ngoại, vậy thì ngay khi mình tiến vào vực ngoại, ông nội tất nhiên đã biết. Đâu cần mình ở trong Vô Thượng Thành chạy loạn như ruồi không đầu, trêu chọc phải Kim Dương, rõ ràng trực tiếp mang mình đến bên thân thể của hắn là được rồi! Hơn nữa, đối với lực lượng mộng cảnh, Khương Vân bây giờ không dám nói nắm giữ cường đại đến mức nào, nhưng sáu mươi năm sinh hoạt mộng cảnh, đã khiến hắn mò tới được biên giới Cổ cảnh. Nếu toàn bộ vực ngoại, tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng thanh minh, mình tiến vào trong đó, ít nhất phải có một chút phát hiện! Huống chi, Khương Vân biết rõ, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054059/chuong-3725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.