Thời khắc này Khương Vân, mặc dù đã hạ quyết định muốn từ sự kiên thủ của trăm tên tu sĩ thủ thành này xông ra ngoài, nhưng, trong lòng của hắn vẫn còn vùng vẫy. Nếu như bị người khác biết rõ sự vùng vẫy của Khương Vân, có lẽ sẽ tưởng hắn là sợ hãi, là e ngại. Nhưng trên thực tế, sự vùng vẫy của Khương Vân, là bởi vì không đành lòng. Mặc dù Khương Vân cũng thừa nhận, thực lực của trăm tên tu sĩ này đích xác vô cùng cường đại, nhưng lúc đó Linh Cổ Vực đại chiến chính thức mở ra, hắn một mình đối mặt mấy chục vạn tu sĩ, đều không chút nào sợ hãi, giết ra một con đường máu. Vẻn vẹn trăm tên tu sĩ, cho dù mạnh hơn nữa, cũng không dọa được Khương Vân. Chỉ là, Khương Vân thật sự kính trọng trăm tên tu sĩ này, không muốn để bọn hắn thương vong ở tay mình! Thế nhưng, nếu như chính mình lưu tình, vậy người chết rất có thể sẽ là chính mình. Phía sau Khương Vân, rất nhiều tu sĩ Vô Thượng Thành, sắc mặt đều mang theo thần sắc phức tạp. Bọn hắn thật sự không phải người người đều giống như Kim Dương, hận Khương Vân tận xương. Đối với bọn hắn mà nói, Khương Vân bất quá chỉ là một người xa lạ. Bởi vậy, bọn hắn một phương diện, kính nể hành động của Khương Vân, kính nể đảm lượng và hào khí của Khương Vân, cũng hi vọng Khương Vân có thể xông ra Vô Thượng Thành, cầu được sinh lộ. Một phương diện khác, bọn hắn lại không hi vọng Khương Vân xông ra Vô Thượng Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054053/chuong-3719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.