Những lời nói như tự nói với mình của Khương Vân, tự nhiên cũng bị tất cả mọi người nghe thấy một cách rõ ràng. Chỉ là, điều này càng khiến bọn họ thêm nghi hoặc. Mệnh môn là thứ mà mỗi tu sĩ sau khi bước vào Thực Mệnh Cảnh mới có thể ngưng tụ ra, tự nhiên thuộc về sự độc hữu của mỗi tu sĩ. Sao đến chỗ Khương Vân, cánh cửa mệnh môn đã đạt đến mức hoàn mỹ này, lại biến thành không phải là mệnh môn của một mình hắn nữa? Không thể nào nói, cánh cửa mệnh môn này, trên thực tế không phải là mệnh môn của Khương Vân, mà là có chủ nhân khác chứ! Trong tất cả mọi người, chỉ có Cổ Bất Lão, sau khi nghe lời nói của Khương Vân, trên mặt đột nhiên lộ ra một vệt minh ngộ, nhưng lại có chút vẻ khó tin. Trong mắt hắn, cũng tiếp theo đó sáng lên quang mang tràn đầy hi vọng. Thậm chí, thân thể của hắn cũng không khống chế được mà hơi run lên. Bởi vì chỉ có hắn, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Khương Vân. Chỉ bất quá, cho dù là hắn, lại cũng có chút không dám tin, cái ý tứ mà mình suy nghĩ tới! Khương Vân đặt tay lên mệnh môn màu vàng, như không có người ngoài, vẫn nhẹ giọng nói: "Ta liền biết, những năm này, trên thực tế các ngươi vẫn luôn ở đây!" "Đang yên lặng nhìn ta, đang yên lặng bầu bạn với ta!" "Cho nên, cánh cửa mệnh môn này, không phải của một mình ta sở hữu, mà là mệnh môn của chúng ta bốn người!" "Tiểu sư đệ, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5045157/chuong-3395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.