Trong khe giới cách Ngũ Linh giới khoảng vạn dặm, thân hình Khương Vân đứng im lặng ở đó, tiểu thú và Hổ Tử đều đã được hắn thu vào trong cơ thể. Phía sau Khương Vân truyền đến tiếng phá không, Phù Y, Chúc Ôn Nhuận và Nguyên Hổ ba người cũng đã đuổi kịp. Nhìn thấy Khương Vân, Phù Y trực tiếp lên tiếng hỏi: "Khương Vân, ngươi chạy tốt như vậy làm gì?" Khương Vân quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba người, đáp mà không hỏi: "Ba vị, sự hợp tác của chúng ta, có còn muốn tiếp tục không?" Vấn đề này, khiến Phù Y ba người không khỏi nhìn nhau, rõ ràng cảm giác được thái độ của Khương Vân lúc này có chút cổ cổ quái quái, thế nhưng lại không nói ra được cổ quái ở chỗ nào. Phù Y nhíu mày, sắc mặt âm trầm, thanh âm hơi mang bất mãn nói: "Khương Vân, rốt cuộc ngươi có ý gì?" "Kể từ khi ngươi đi vào phía dưới mặt đất kia, nói là muốn tìm Quán Thiên cung, liền trở nên cổ cổ quái quái." "Chúng ta bây giờ đã giúp ngươi cứu thê tử và chúng bằng hữu của ngươi ra, ngươi lại nói lời như vậy, chẳng lẽ, ngươi muốn qua sông đoạn cầu phải không?" Khương Vân lắc đầu nói: "Chuyện qua sông đoạn cầu này, Khương mỗ còn không thèm làm." "Yên tâm, tất nhiên ta đã đồng ý với các ngươi, sẽ dẫn các ngươi trở về Tứ Cảnh Tàng, vậy thì tự nhiên sẽ không nuốt lời." "Bất quá..." Nói đến đây, Khương Vân cố ý kéo dài âm điệu, ánh mắt vẫn bình tĩnh quét qua ba người trước mặt, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5045103/chuong-3341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.