Trong Kính Trung thế giới, linh khí sương mù vốn vô cùng vô tận đã hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy mảy may. Hiển nhiên, tất cả linh khí của cả một thế giới, trong thời gian một năm này, đã toàn bộ đều bị Khương Vân hấp thu hết. Khương Vân cũng đã mở bừng mắt, nhìn thế giới trước mắt đã trở nên thanh minh! Nói lời thật, nguyên bản hắn chuẩn bị dùng ba năm cuối cùng có thể có trong tính mạng của mình để hấp thu tất cả linh khí của Kính Trung thế giới này. Thế nhưng ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, Mệnh Môn đã quá lâu không hấp thu linh khí, khi nhận chân bắt đầu hấp thu linh khí ở đây, lại vô cùng tham lam hấp thu, không, là thôn phệ! Cảm giác của Khương Vân là, Mệnh Môn của mình, giống như một người đói cực độ, bây giờ nhìn thấy đồ ăn, căn bản không thèm nhai, mà là nuốt chửng như nuốt chửng quả táo tàu, trực tiếp nhét vào trong miệng, nuốt vào trong bụng. Lại thêm, Khương Vân sở hữu hai cánh Mệnh Môn, tốc độ thôn phệ linh khí nhanh chóng, vượt ra khỏi tưởng tượng của Khương Vân. Bởi vậy, chỉ trong một năm ngắn ngủi, liền hấp thu hết tất cả linh khí ở đây. Hơn nữa, chính như Khương Vân đã suy đoán trước đó, hấp thu linh khí vô cùng thanh thuần của một giới này, khiến cảnh giới tu vi của hắn, đã thành công đột phá đến Thực Mệnh lục trọng cảnh. Theo lý mà nói, đây đối với Khương Vân mà nói là một tin tức tốt. Thế nhưng ngay lúc này, trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5045017/chuong-3255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.