Nghe thấy Khương Vân nhắc tới mẫu thân của hắn, trên mặt Chiến Phủ nhất thời lộ ra vẻ cung kính nói: “Danh tự và lai lịch của chủ mẫu ta đều không biết.” “Kể từ khi ta gia nhập Khương thị, vẫn luôn xưng hô là chủ mẫu, cũng không dám nghe ngóng lai lịch của chủ mẫu.” “Bất quá, chủ mẫu đối với chúng ta đều vô cùng chiếu cố, thậm chí còn được lòng người hơn cả đại nhân.” “Có lúc, chúng ta phạm phải một ít lỗi nhỏ, khi đại nhân muốn trừng phạt chúng ta, đều là chủ mẫu đứng ra, thay chúng ta cầu tình.” Từ vẻ mặt và lời nói của Chiến Phủ, Khương Vân không khó nhìn ra, Chiến Phủ đối với mẫu thân của mình đích xác là cực kỳ cung kính và tin phục. Cũng chính là bởi vì sự cung kính này, cho nên mới khiến Chiến Phủ không dám đi nghe ngóng hết thảy tất cả về mẫu thân của mình, cũng là nói thông được! Khương Vân không tiếp tục hỏi nữa. Bây giờ, trong đầu của hắn thật sự hơi có chút loạn. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Chiến Phủ và Phù Y nói với mình về thân phận của Đạo Vô Danh, lại là hoàn toàn trái ngược. Hơn nữa, hai người này, hẳn là đều không nói dối! Mặc dù Phù Y là Cổ Chi Niệm, có lẽ giảo hoạt gian trá, nhưng chính như hắn tự mình nói, hắn không cần thiết phải nói dối mình trên sự tình mọi người đều biết rõ như vậy. Khương Thu Dương, làm tộc trưởng của cường tộc đệ nhất Chư Thiên Tập Vực năm đó, hai đại tướng văn võ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5042216/chuong-3093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.