Thời khắc này, Khương Vân, cùng với những tu sĩ khác đã tiến vào Thông Thiên Tỏa, toàn bộ đều đặt mình vào một thế giới xa lạ, không ai ở gần ai, hiển nhiên là bị truyền tống ngẫu nhiên đến một khu vực đơn độc. Mặc dù tất cả mọi người đều có thể khẳng định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay bọn họ bước vào thế giới này, thế nhưng đứng ở trong thế giới, lại khiến bọn họ cảm thấy không xa lạ gì, mà là có một tia quen thuộc. Chỉ nhìn từ môi trường, đây là một thế giới bình thường, một thế giới gần như giống hệt với môi trường mà tất cả bọn họ đã sinh ra và trưởng thành. Trời xanh mây trắng, sơn xuyên đại hà, hoang mạc băng sơn, hết thảy cảnh vật đều có đủ! Sự quen thuộc này cũng đến từ đủ loại, không giống nhau. Ví dụ như, có người sẽ cảm thấy một tòa núi lớn giống như đã từng quen biết, có người cảm thấy một mảnh rừng rậm, mình hình như đã từng đến, có người thậm chí sẽ cảm thấy những đóa mây trắng phiêu phù trên bầu trời, khiến mình cảm thấy thân thiết! Mà so với những người khác, Khương Vân cảm giác được sự quen thuộc càng nhiều hơn. Sơn xuyên, sông lớn, rừng rậm, hết thảy cảnh vật đều khiến Khương Vân cảm thấy quen thuộc. Thế nhưng nếu thật sự muốn hắn nói rõ ràng, vì cái gì lại có cảm giác quen thuộc này, hắn lại không nói ra được nguyên cớ. Ngoài cảm giác quen thuộc này ra, mỗi người còn có thể cảm giác được một cỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5041878/chuong-2755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.