Mặc dù Đạo Tôn vẫn có lòng muốn lôi kéo Khương Vân, thế nhưng trong mắt Khương Vân, những lời này của Đạo Tôn đích xác là ngây thơ buồn cười. Chưa nói đến việc vì muốn giết Đạo Tôn, chỉ riêng việc để chính mình ngay lúc này có thể đứng trước mặt Đạo Tôn, đã có không biết bao nhiêu người mà hiến dâng tính mạng của bọn họ. Cho dù Đạo Tôn có thực lực lớn đến trời, có thần thông có thể khiến thời không chảy ngược vô hạn, có thể khiến tất cả những người Khương Vân quan tâm đều chết mà sống lại, Khương Vân cũng tuyệt đối sẽ không đi hợp tác với Đạo Tôn. Bởi vì Khương Vân rất rõ ràng, toàn bộ Đạo vực, thậm chí liền xem như những tộc đàn cường đại ở Diệt vực, trong mắt Đạo Tôn, đều chỉ là quân cờ. Vì bản thân hắn tư lợi, vì thỏa mãn dục vọng của chính mình, Đạo Tôn có thể không chút nào do dự bỏ qua bất kỳ một quân cờ nào. Có lẽ, nguyên nhân chính là như vậy, Đạo Tôn mới có thể xưng tôn; có lẽ, trong thế giới nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn này, cách làm của Đạo Tôn mới thật sự là cách làm chính xác. Thế nhưng, Khương Vân làm không được! Điều này không hợp với sự kiên trì của Khương Vân, và đạo khác biệt của Khương Vân. Đạo khác biệt, đương nhiên không cùng mưu tính! Đối mặt với Khương Vân đang xông tới, nhất là cái xương Đế Thú mà Khương Vân nắm chặt trong tay, nhìn qua sắc mặt Đạo Tôn vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong sự bình tĩnh của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5035663/chuong-2467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.