Khương Vân giống như một kẻ ngốc, cứ ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói không động! Tình huống của đại sư huynh mà Tiểu Hà kể cho hắn, thật sự đã vượt xa dự liệu của hắn. Nguyên lai đại sư huynh từ khi sinh ra đã chỉ là hồn thể, đã được xem như một người chết. Bây giờ, tính mạng của hắn cũng chân chính đi đến cuối cùng, cho dù ngay cả Tiểu Hà vị Cổ Tộc chi nhân này cũng không có biện pháp cứu vãn tính mạng của hắn, chỉ có thể để hắn sống lâu thêm vài năm mà thôi! Thậm chí, bởi vì trận chiến giữa chính mình và Đạo Tôn, còn có khả năng khiến đại sư huynh ngay cả mấy năm này cũng không thể sống qua! Vậy trận chiến này, mình rốt cuộc có nên đánh hay không? Đúng như Tiểu Hà đã nói, không đi tiến đánh Đạo Tôn, không đi tìm Đạo Tôn phục cừu, chẳng những tất cả Sơn Hải chi tu sẽ không đồng ý, mà ngay cả đại sư huynh chính mình cũng khẳng định sẽ không đồng ý! Thế nhưng nếu đại sư huynh thật sự sẽ chết trong trận chiến này, vậy mình làm sao có thể vì báo thù mà không đoái hoài đến an nguy của đại sư huynh? Ngay lúc này, Khương Vân chân chính cảm thấy tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế nào. Bây giờ, hắn hi vọng nhiều sư phụ của mình có thể ở đây, hi vọng hai vị sư huynh sư tỷ của mình có thể ở đây, thậm chí hi vọng cường giả cửu tộc năm đó đã nhặt được đại sư huynh có thể ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5035585/chuong-2389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.