Khương Vân có thể nhìn ra, Nguyệt Như Hỏa đối với sự sợ hãi của người Thánh tộc kia, thật sự là cực sâu cực sâu. Mà nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến mức Nguyệt Như Hỏa cho rằng, bao gồm cả Khương Vân ở bên trong tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới, căn bản không ai sẽ là đối thủ của người kia. Bất quá, điều này cũng rất bình thường. Năm đó khi Khương Vân rời khỏi Sơn Hải Giới, còn chỉ là tu vi Đạo Đài cảnh. Bây giờ Khương Vân mặc dù bình an trở về, thế nhưng mới trôi qua mấy chục năm ngắn ngủi thời gian, theo Nguyệt Như Hỏa nghĩ, thực lực của Khương Vân cho dù có tăng lên, cũng không có khả năng tăng lên quá nhiều. Mà đối với Khương Vân mà nói, nếu muốn loại bỏ sự sợ hãi này của Nguyệt Như Hỏa, rất đơn giản, chính là giết chết người kia! Bởi vậy, Khương Vân mới muốn lục soát hồn của Nguyệt Như Hỏa, xem đối phương rốt cuộc thân ở nơi nào. Còn như đối phương là ai, Khương Vân căn bản không quan tâm. Có lẽ người này thật sự quen biết với mình, hơn nữa có qua ân oán, thế nhưng bây giờ, tất cả người Thánh tộc, cùng với mình, đều có thù không đợi trời chung! Cảm thụ lấy thần thức của Khương Vân tràn vào trong hồn của mình, trên mặt Nguyệt Như Hỏa không khỏi lộ ra cười khổ nói: "Ta không biết hắn ở đâu, ta thậm chí cũng không biết hắn trông cái dạng gì, ta chỉ xa xa nhìn thấy hắn một lần!" Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5016426/chuong-2298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.