Vừa rồi khi Lưu Bằng và Đan Đạo Tử kể lại quá trình bọn họ trốn thoát khỏi Sơn Hải Giới, Khương Vân chỉ lo lắng lắng nghe, không hề suy nghĩ, bây giờ bọn họ đã kể xong, Khương Vân mới bình tĩnh trở lại. Mặc dù Thánh Sứ của Thánh Tộc là Quy Nguyên cảnh, nhưng sư phụ của chính mình cũng là Quy Nguyên cảnh! Cho dù thực lực của sư phụ không bằng Thánh Sứ của Thánh Tộc, nhưng tuyệt đối không đến mức vừa bắt đầu chiến đấu, Đại sư huynh đã có thể lập tức ý thức được thực lực bên Sơn Hải Giới không được! Trừ phi Thánh Sứ của Thánh Tộc đã bước vào Đạp Hư cảnh, nếu không, giữa những người cùng cảnh giới, sư phụ ít nhất có thể giữ chân đối phương một đoạn thời gian. Bởi vậy, Khương Vân mới cảm thấy kỳ quái, lúc này mới hỏi ra vấn đề này. Nhìn sắc mặt mấy người trước mắt biến hóa, Khương Vân tự nhiên ý thức được không phù hợp, lông mày nhíu chặt hơn nói: "Các ngươi sao đều có biểu cảm như vậy? Sư phụ ta, thế nào rồi?" Nếu như sư phụ của chính mình đã gặp phải chuyện không may, vậy biểu cảm trên mặt những người này hẳn là đau buồn, chứ không phải cổ quái, cho nên khiến Khương Vân vô cùng bối rối. Mấy người nhìn nhau một cái, sau đó Lưu Bằng ấp a ấp úng nói: "Sư tổ, lão nhân gia ông ta, mất, mất tích rồi!" "Cái gì!" Khương Vân hơi sững sờ nói: "Mất tích rồi?" "Vâng!" Lưu Bằng gật đầu nói: "Kỳ thật, lão nhân gia sư tổ đã sớm mất tích rồi, ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5016423/chuong-2295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.