"Tiền bối, Đạo vực sao lại hoang phế rồi?" Trong giọng nói của Khương Vân mang theo một tia run rẩy: "Vậy, vậy quê hương của vãn bối, Sơn Hải Giới, thế nào rồi?" Hồng Chân Nhất nhìn thật sâu Khương Vân, trong mắt lóe lên một vẻ cổ quái không nói rõ được: "Sơn Hải Giới, tự nhiên cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này!" "Cái gì!" Lời nói này của Hồng Chân Nhất khiến thân thể Khương Vân giống như bị một cây búa sắt hung hăng đập trúng, run rẩy kịch liệt. Thậm chí căn bản không thể đứng vững, thân hình thoắt một cái lảo đảo, cho đến khi lùi đến một khối bia đá khắc vô số danh tự, mới miễn cưỡng dừng lại. Kỳ thật, Khương Vân rất rõ ràng, Đạo Tôn hận nhất là chính mình, hận nhất địa phương là Sơn Hải Giới, vậy thì sau khi hắn khôi phục tự do, chỉ sợ cái thứ nhất liền nên xuất thủ đối phó Sơn Hải Giới. Thế nhưng, hắn thủy chung không dám suy nghĩ cái kết quả xấu nhất này, thủy chung ôm một tia hi vọng Sơn Hải Giới vẫn bình an vô sự. Thế nhưng bây giờ, lời nói này của Hồng Chân Nhất, cuối cùng đã triệt để vỡ vụn hi vọng của hắn, khiến hắn lâm vào tuyệt vọng sâu sắc! Toàn bộ lực lượng của Khương Vân dường như đều bị rút sạch, vô lực tựa vào trên tấm bia đá, trên mặt toát ra vẻ mờ mịt. Ngay lúc này, trong đầu của hắn đã trống rỗng, căn bản không thể tin tưởng và tiếp thu kết quả này. Nhìn Khương Vân thất hồn lạc phách, trong mắt Hồng Chân Nhất lại xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5016410/chuong-2282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.