Bên trong cánh cửa tướng là một mảnh hắc ám vô tận. Và chính giữa mảnh hắc ám này, đứng sừng sững một mặt trống! Mặt trống toàn thân màu vàng, thể tích ngược lại không lớn, chỉ khoảng một trượng. Trên thân trống cũng dày đặc các loại hoa văn nguyên bản của tướng tộc, phát ra hơi thở cổ xưa tang thương, phóng thích ra một cỗ uy áp như có như không. Dẫn Tướng Cổ! Mặt Dẫn Tướng Cổ này, kể từ khi xuất hiện ở Tây Nam Hoang Vực, đã sừng sững trong không gian này, đã không biết bao nhiêu năm không có người nào đến gõ nó. Ánh mắt mọi người cũng tạm thời rời khỏi thân ảnh của Khương Vân, nhìn về phía mặt Dẫn Tướng Cổ có thể mang lại tạo hóa lớn lao cho tất cả các tộc quần này! Dẫn Tướng Cổ, mặc dù có không ít tu sĩ biết rõ, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy thì lại không có mấy người, bao gồm cả chín đại tướng tộc. Đối với Dẫn Tướng Cổ, trong lòng tất cả tu sĩ tự nhiên cũng đều có một loại ý niệm cúng bái và tôn sùng, dù sao đó tượng trưng cho vinh dự, tượng trưng cho cơ duyên vô thượng một bước lên trời. Khương Vân cũng đứng ở đó, yên lặng nhìn Dẫn Tướng Cổ. Mặc dù trong lòng cũng của hắn có chút kích động, nhưng sự kích động này không liên quan đến sự tôn sùng. Hắn chỉ biết là, chính mình chỉ có gõ vang mặt trống này, trở thành tướng tộc, mới có thể về nhà! Một lát sau, Khương Vân cuối cùng cũng bước đi, đi vào cánh cửa tướng đang mở rộng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5003484/chuong-2119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.