Làm tộc trưởng Thiên Hương tộc, Diệp Thuần Dương mặc dù trên bối phận thấp hơn Diệp Vinh Trung mấy bối, thế nhưng tu vi của hắn cũng không yếu hơn Diệp Vinh Trung. Trước đó, đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Sư Viêm cùng các đại tu sĩ ngoại tộc khác, hắn vì ngăn cản kế hoạch của Diệp Triển, không để Thiên Hương tộc của mình rơi vào tay người khác, lại thêm có mệnh lệnh trong bóng tối của Khương Vân, cho nên hắn thủy chung bảo trì lấy nhẫn nhịn. Mà bây giờ, nhìn thấy đại thái thượng trưởng lão của tộc mình, chẳng những công nhiên phản bội quy củ lão tổ tông truyền xuống, không thừa nhận thân phận Tịch Diệt thứ mười tộc, mà còn vậy mà lấy Diệp Ấu Nam làm uy hiếp, ép Khương Vân chịu trói. Hành vi như vậy, cũng cùng cấp với việc không để toàn bộ Thiên Hương tộc ở trong lòng, căn bản là không xứng tiếp tục đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão. Mặc dù Diệp Vinh Trung nói hay, tất cả những gì làm ra đều là vì lợi ích của toàn bộ tộc quần. Nhưng trên thực tế đừng nói Diệp Thuần Dương, liền ngay cả thành viên bình thường trong tộc đều lòng dạ biết rõ, hắn bất quá chính là thèm muốn bí mật trong Thánh Dược Thạch, vì bản thân hắn riêng tư mà thôi. Bởi vậy, Diệp Thuần Dương thật là nhẫn không thể nhẫn. Nhìn Diệp Thuần Dương đã chuẩn bị tự mình ra tay, Diệp Vinh Trung cũng không có một chút sợ hãi, ngược lại cười lạnh nói: “Diệp Thuần Dương a Diệp Thuần Dương, ngươi thật là ăn cây táo rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5003341/chuong-1976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.